Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly chấn kinh, Kỳ Thiên Ngữ chết đi nhiều năm vậy rồi, lúc này lại gửi thân thành Ma Chủ, cảm giác hệt như chuyện hoang đường.
- Giết!
Không quản tại sao Kỳ Thiên Ngữ biến thành thế này, Lục Ly đều trước phải đánh giết Ma Chủ, sau đó bắt lại Kỳ Thiên Ngữ, như thế chẳng phải mọi chuyện đều rõ ràng?
Hắn gia tăng lực độ công kích, từng tên Ma Chủ bị đánh giết, bên kia Kỳ Thiên Ngữ cũng điên cuồng quán chú ma khí, phong ấn càng lúc càng sáng, tựa hồ sắp bị mở ra.
- Không đúng!
Kỳ Thiên Ngữ đột nhiên phẫn nộ rống to, vốn theo như dự tính, phong ấn này sớm đã bị mở ra, nhưng giờ đây lại chậm chạp không thấy bóc mở.
Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ Mị Linh kia của Lục Ly đang làm trò quỷ, phong ấn này rất có khả năng vĩnh viễn không mở ra được.
Hưu!
Kỳ Thiên Ngữ đợi thêm một lát, sau đó đột nhiên tung mình xung thiên mà lên, hóa thành lưu quang bay về nơi xa, không chút ngập ngừng, trước khi đi không quên bỏ lại một câu:
- Lục Ly, ngươi yên tâm, ta rất nhanh sẽ trở lại, đến lúc đó ta nhất định bầm thây vạn đoạn ngươi!
- Trốn?
Kỳ Thiên Ngữ dứt khoát đào tẩu khiến Lục Ly không khỏi kinh ngạc. Sao hắn không nỗ lực liều mạng thêm chút? Vạn nhất phong ấn có thể bóc mở thì sao?
Lục Ly rất muốn truy sát, nhưng nơi này còn có mấy tên Ma Chủ chưa bị đánh giết, mấy tên Ma Chủ này đều đang điên cuồng tiến công, hắn hết cách, đành phải tiếp tục khổ chiến.
Nửa nén hương sau, Lục Ly đánh chết toàn bộ Ma, đầy đất toàn là tàn thi. Phế tích giáo đường cũng bị hủy, bốn phía vốn chỉ còn một ít kiến trúc tàn phá, giờ đã bị san thành đất bằng hết cả.
Lục Ly thu thập thi thể đám Ma Chủ lại, sau đó giải trừ Thần Long Biến, nuốt đan dược chữa thương. Vừa rồi bị nguyên một đám Ma Chủ vây công, mặc dù hắn có Nguyên lực chiến giáp, nhục thân phòng ngự cũng cường đại, song vẫn không tránh khỏi bị thương.
Tròng mắt lấp lánh, có chút không biết phải làm sao, hắn muốn đi truy sát Kỳ Thiên Ngữ, nhưng lại sợ nơi này xảy ra vấn đề. Ai biết dưới phong ấn có cái gì? Vạn nhất Kỳ Thiên Ngữ đi mà quay lại thì sao?
Kỳ Thiên Ngữ nói nếu hắn nắm giữ được thứ trong phong ấn, hắn có thể nắm trọn Tam trọng thiên trong lòng bàn tay, điều này chứng tỏ thứ bên trong hẳn phải vô cùng trân quý.
Lục Ly nghĩ nghĩ liền quyết định không đi truy sát Kỳ Thiên Ngữ nữa. Nếu Kỳ Thiên Ngữ đã chạy trốn, giờ hắn có đuổi theo e rằng cũng khó mà đuổi kịp, hắn có thể cảm ứng được hiện tại Kỳ Thiên Ngữ rất mạnh, mạnh hơn hẳn đám Ma Chủ vừa rồi. Tốc độ cũng cực nhanh, vừa thấy tình hình không đúng liền chạy, muốn đuổi theo là điều rất khó.
- Huyết Linh Nhi!
Lục Ly truyền âm nói:
- Ngươi có thể mở ra phong ấn này không?
- Chút chuyện nhỏ!
Huyết Linh Nhi truyền âm nói:
- Lúc nãy phong ấn vốn đã thiếu chút bị hắn mở ra, là ta trấn áp đóng lại phong ấn, chủ nhân, giờ ngươi muốn mở ra?
- Trước chờ chút!
Lục Ly tung người bay vọt lên, chuyển một vòng xung quanh, thần niệm cực lực quét nhìn, xác định phụ cận không có Ma Chủ tiềm phục mới bay trở về truyền âm nói:
- Mở ra phong ấn đi!
Huyết Linh Nhi bắt đầu mở ra phong ấn, rất nhanh phong ấn sáng lên, tiếp đó quang mang lấp lánh, một cánh cửa từ từ mở ra, lộ ra thang đá phía dưới.
Thang đá này rõ ràng thông đến cung điện dưới đất, chỉ là không biết trong cung điện kia có cái gì?
Đi xuống thang lầu, Lục Ly tiến vào một cung điện, cung điện này rất hùng vĩ, bên trong treo lên mười mấy viên dạ minh châu, chiếu sáng bừng cả một khoảng không gian, tráng lệ vô cùng, kim quang lấp lánh hệt như hoàng cung.
Chính giữa cung điện có một pho tượng, pho tượng khắc hình lão giả uy nghi, thân khoác trường bào, đầu đội ngọc quan, tay cầm quyền trượng, thoạt nhìn như một vị quân vương vô thượng.
Bên cạnh pho tượng còn có một bia đá nhỏ, trên bia đá viết bảy chữ lớn Chí Tôn Vô Song, Hồn Ngọc Hoàng.
- Hồn Ngọc Hoàng? Chẳng lẽ nơi đây là mộ Thánh Hoàng?
Trong đầu Lục Ly chớp qua một đạo ý niệm, sau đó quét mắt nhìn về phía pho tượng kia.
Phía sau pho tượng là một chiếc quan tài bạch ngọc, trên quan tài lơ lửng một viên hạt châu, hạt châu lấp lánh kim quang, sở dĩ trọn cả đại điện lấp lánh ánh sáng cũng là bởi vì kim quang phóng ra từ hạt châu.
- Bảo bối!
Không chút nghi vấn, hạt châu này là chí bảo, đây rất có thể là Thánh Binh, nếu chủ nhân quan tài này là Thánh Hoàng, hạt châu tất là Thánh Binh không nghi ngờ.
Lục Ly không đi động loạn mà thúc giục đại đạo chi ngấn cảm ứng, sau khi xác định bốn phía không có bất kỳ nguy hiểm gì, hắn để Huyết Linh Nhi đi thăm dò bốn phía.
Lát sau, Huyết Linh Nhi truyền lời, cung điện này có Thần Văn, song chỉ là Thần Văn phòng ngự, dùng để bảo hộ đồ đạc trong cung điện không bị phá hư, chứ không phải Thần Văn mang tính công kích.
Lục Ly yên tâm, không chút do dự đi tới bên cạnh ngọc quan, hắn trước là cung kính khom người hành lễ, vái ba vái, sau đó vươn tay chộp tới hạt châu.
Hạt châu vào tay, lạnh buốt, rất có thủ cảm. Hắn chộp được hạt châu vào tay, trong lòng lập tức cuồng hỉ, bảo châu này tới tay thực sự quá dễ dàng, khiến hắn có chút không dám tin tưởng.
Hắn thu hồi hạt châu, sợ bị người đoạt đi, lập tức thu vào không gian giới chỉ. Thần niệm quét nhìn một phen, xác định hạt châu an tĩnh đặt trong không gian giới chỉ, lúc này trên mặt mới hiện ý cười.
- Ừm, đây là?
Đột nhiên, ánh mắt Lục Ly bị dải lụa ngọc mỏng phía trước ngọc quan hấp dẫn, hắn đưa tay cầm lấy lụa ngọc lụa, phát hiện trên lụa ngọc có một ít đồ án kỳ dị, không biết dùng để làm gì? Hắn lật xem một lượt rồi thu vào, tiếp tục dạo quanh bốn phía.
Thăm dò tận bốn, năm lần, Lục Ly xác định trong này trừ pho tượng và ngọc quan ra thì không còn thứ gì khác nữa. Huyết Linh Nhi cũng thăm dò trong đại điện mấy lần, song cũng không thu được bảo vật gì cả.
Bảo vật chắc là còn, trong ngọc quan rất có thể còn có bảo tàng, nhưng Lục Ly không khả năng phá mở quan tài, như thế không khỏi quá bất kính đối với tổ tiên. Đào mộ người ta, đây là chuyện vô cùng thất đức, càng đừng nói Lục Ly còn chiếm được di bảo của cổ cường giả này.