Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 3869 - Chương 3856: Hồn Ngọc Hoàng

Bất Diệt Long Đế Chương 3856: Hồn Ngọc Hoàng

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Hạt châu đặt trên quan tài, đây rõ ràng là bảo vật lưu cho hậu nhân, cả cổ lụa trên quan tài cũng là bảo bối. Cổ cường giả đã bảo vật ở bên ngoài rồi, giờ còn đi đào mộ hắn, loại chuyện như thế Lục Ly không làm được.

Trong pho tượng và tấm bia đá kia cũng có thể có bảo vật, nhưng Lục Ly không muốn đi phá hư. Hắn thúc giục đại đạo chi ngân cảm ứng một phen, sau đó lui ra. Đi đến bên ngoài, hắn nghĩ nghĩ một lúc liền để Huyết Linh Nhi bố trí mấy đạo Thần Văn phong ấn cổ mộ này lại.

Phong ấn xong xuôi, hắn lập tức thăm dò trong tiểu thế giới, ngày nào còn chưa tìm được Kỳ Thiên Ngữ, ngày đó hắn còn ăn không ngon ngủ không yên. Hắn tin tưởng Kỳ gia sẽ không làm loạn, như vậy vấn đề nhất định là ở trên thân Kỳ Thiên Ngữ.

Một người chết rồi, lại trở thành Ma Chủ?

Điều này quả thật bất khả tư nghị, không thể không khiến Lục Ly coi trọng, then chốt hơn cả chính là người này còn ghi sâu thù hận với mình. Nếu không đánh chết Kỳ Thiên Ngữ, sợ rằng hắn sẽ phải đối diện với trả thù điên cuồng từ đối phương.

Hắn không sợ trả thù, chỉ sợ tộc nhân Lục gia bị Kỳ Thiên Ngữ ám toán.

Bởi thế Lục Ly lấy tốc độ nhanh nhất khoái tốc tìm kiếm trong tiểu thế giới, ý đồ tìm ra Kỳ Thiên Ngữ, khiến đối phương triệt để hồn phi phách tán.

Hắn thúc giục đại đạo chi ngân, tìm kiếm ma khí Kỳ Thiên Ngữ lưu lại, một đường đuổi theo, nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện ma khí tan biến trong thông đạo. Tựa hồ Kỳ Thiên Ngữ đã men theo thông đạo đi ra, bỏ trốn mất dạng.

Lục Ly vẫn chưa thực sự yên tâm, lần nữa sưu tra hai lượt trong tiểu thế giới, sau khi xác định bên trong không có sinh vật Ma Uyên ẩn tàng, hắn khoái tốc men theo thông đạo đi ra ngoài.

Đến vực sâu Lục Ly lại để Huyết Linh Nhi phong ấn lối vào, hiện tại Thần Văn do Huyết Linh Nhi bố trí ra rất cường đại, người bình thường muốn nhẹ nhàng phá mở là điều gần như không thể, trừ phi có cấp Đế ra tay.

Ở bên ngoài, ma khí đã rất nhạt, Lục Ly đành chỉ biết dựa vào cảm giác truy lùng, tốc độ hắn rất nhanh, thoáng chốc đã tan biến ở phương xa.

Khặc khặc khặc!

Lục Ly rời đi chừng nửa canh giờ, trong một tảng đá ở tiểu thế giới đột nhiên bay ra một hư ảnh, hư ảnh ngưng tụ giữa trời, hóa thành bộ dạng một sinh vật Ma Uyên cực lớn. Mặt sinh vật này lại giống hệt Kỳ Thiên Ngữ, hắn cười to mấy tiếng, sau đó khoái tốc lao về phía giáo đường.

Ở đây Huyết Linh Nhi cũng đã bố trí Thần Văn, nhưng thân hình Kỳ Thiên Ngữ hóa thành hư ảnh, nhẹ nhàng tiến vào bên trong. Hắn bay đến cung điện dưới mặt đất, vừa tiến vào, ánh mắt lập tức nhìn về phía ngọc quan. Nhưng đợi khi thấy trên ngọc quan trống rỗng, trên mặt lập tức lộ ra vẻ thất vọng.

- Phệ Hồn Châu, Phệ Hồn Châu của ta!

Kỳ Thiên Ngữ phẫn nộ rống to:

- Lục Ly, ngươi dám cướp đi Phệ Hồn Châu của ta, ta phải giết ngươi, ta phải giết ngươi, a, a, a!

Tiếng gầm rú phẫn nộ Kỳ Thiên Ngữ quanh quẩn trong cung điện, lát sau, hắn mới nhìn ngọc quan, ánh mắt nóng rực nói:

- Cũng may, thi thể Hồn Ngọc Hoàng vẫn còn, vẫn còn là được. Chỉ cần thôn phệ thi thể Hồn Ngọc Hoàng, không chỉ thực lực tăng nhiều, ta còn có thể có được khí tức Nhân tộc, ha ha ha ha!

Kỳ Thiên Ngữ hóa thành hư ảnh, toàn thân sáng lên quang mang màu xám, bay thẳng vào trong quan tài ngọc. Thần Văn trong quan tài ngọc lập tức bùng lên quang mang vạn trượng, nhưng hư ảnh vẫn vọt vào.

Ầm ầm ầm ầm!

Ngọc quan đột nhiên rung động dữ dội, bên trong phát ra tiếng chát chúa, lại tựa như sóng biển rít gào.

Ngọc quan không ngừng rung động, mãi hơn nửa canh giờ mới đình chỉ ba động, tiếp đó một hư ảnh vọt ra, ngưng tụ thành hình giữa trời.

- Ha ha ha ha ha!

Kỳ Thiên Ngữ bật cười ha hả, khí tức rõ ràng mạnh hơn trước rất nhiều, trong mắt hắn toàn là quang mang màu đỏ sậm, cười gằn nói:

- Không sai, không sai. Mặc dù Hồn Ngọc Hoàng này đã chết đi hơn trăm vạn năm, nhưng Nguyên lực trong thân thể vẫn vô cùng cường đại, hiện tại chiến lực ta cũng sắp đạt tới cấp Đế. Quan trọng hơn cả là rốt cục ta đã có được khí tức Nhân tộc...

Ông!

Giữa trời, thân thể Kỳ Thiên Ngữ không ngừng ba động, lát sau, bất ngờ từ từ hóa thành thực thể, hơn nữa còn rút nhỏ hơn trước kia nhiều, trọng yếu nhất là không có đặc thù của sinh vật Ma Uyên, mà đang chậm rãi hóa thành nhân loại. Nếu chỉ nhìn từ ngoại hình thì không khác gì người bình thường cả.

Ông!

Kỳ Thiên Ngữ khoác lên áo bào, ngoại hình vừa mới biến hóa này không quá giống trước kia, thoạt nhìn như một lão giả già nua, khí tức sinh mệnh cũng rất già, lưng khom còng, nét mặt nghiêm túc, hai hàng mi dài rủ xuống dưới cằm. Nhìn từ bề ngoài không khác nhân loại phổ thông là bao, thân thể, ngũ quan, làn da, khí chất đều không có bất kỳ điểm nào dị dạng.

- Thiên Biến Thuật này quả nhiên không hổ là thần thuật chí tôn.

Kỳ Thiên Ngữ sờ lên thân thể mình, trong mắt lấp lánh quang mang, hắn sờ lên chòm râu dài, cười gằn tự nhủ:

- Rất tốt, cho ta thời gian mấy chục năm, cho ta tìm ra rồi thôn phệ mười mấy thi thể Thánh Hoàng, đến lúc đó chiến lực ta nhất định có thể trấn áp toàn bộ Tam trọng thiên. Đến lúc đó ta chính là Thánh Hoàng vô thượng của Tam trọng thiên, ha ha ha ha!

- Đáng tiếc...

Rất nhanh, ý cười trên mặt Kỳ Thiên Ngữ chợt cứng lại, thần sắc ảo não nói:

- Nếu Phệ Hồn Châu còn ở trên tay ta, ta xưng bá Tam trọng thiên cùng lắm chỉ mất mười năm. Lục Ly a Lục Ly, ngươi chờ đấy cho ta, ta sẽ khiến ngươi phải gánh chịu hết cực hình trong thiên hạ mà chết.

Lục Ly lần theo ma khí như có như không, một đường tìm kiếm, ma khí này một đường đi thẳng về phía trước, phi hành suốt hơn ba canh giờ, Lục Ly rốt cuộc tìm được đầu nguồn ma khí.

- Không hay, bị lừa rồi!

Lục Ly thấy được một con quái thú hình thù dơi nhỏ cấp tốc phi hành về phía trước, nét mặt lập tức trở nên khó coi dị thường. Ma khí là phát ra từ trên thân quái vật này, không cần nói cũng biết, đây là kết thay mận đổi đào, điệu hổ ly sơn.

Bình Luận (0)
Comment