Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hết thảy đều cho thấy Lục Ly có địa vị rất cao, danh khí rất lớn ở Tam trọng thiên. Kỳ Vọng Sơn cũng rất có uy vọng, chỉ riêng Chuẩn Đế hắn là bị người coi nhẹ, không thèm nhìn lấy dù chỉ một lần.
Hắn không chỉ không tức giận, ngược lại còn ngấm ngầm yên tâm. Rốt cuộc đi theo làm bộc nhân cho một tên cấp Đế, vậy cũng không tính mất mặt, uy vọng và địa vị Lục Ly càng cao, hắn càng đỡ lúng túng, càng sẽ không có người tìm hắn gây sự.
Đông Tử hải vực rất bình tĩnh, bởi vì tốc độ phi hành rất cao, bởi thế trên đường chưa từng gặp qua hải thú. Càng không có lưu phỉ chặn đường, dù sao Thần Hành Chu là thứ mà chỉ đại nhân vật mới có thể ngồi, cộng thêm trên đó viết một chữ Kỳ to tướng, trừ phi là đứa lỗ mãng không hiểu thế sự như Bành Hồ lão ma, bằng không ai dám ngăn cản?
Bình tĩnh phi hành hơn một tháng, trên đường trừ một lần gặp vòi rồng lốc xoáy và dông tố cuồng bạo ra thì không có gì đáng kể nữa cả. Hơn một tháng sau, Lục Ly tới được bên ngoài Thánh Không Đảo.
Hòn đảo này không lớn không nhỏ, từ xa xa có thể thấy được bên trong là một mảnh rừng cây rậm rạp, xanh um tươi tốt, phong cảnh rất không sai. Thần niệm ba người quét xuống, phát hiện trong đó trừ rừng rậm ra thì không có gì.
- Không đúng!
Tạo nghệ ở phương diện Thần Văn của Lục Ly cũng tương đối, hắn cảm ứng được có Thần Văn ba động. Trinh sát lưu thủ bên này cũng bay lên, đứng ở bên người Kỳ Vọng Sơn, bẩm báo một lượt tình hình thăm dò được.
Hòn đảo này không tính nổi danh ở Đông Tử hải vực, rất nhiều người đều không biết đến sự tồn tại của nó, chỉ biết hòn đảo này không thể đi vào, đó là tổ huấn đời đời kiếp kiếp truyền thừa.
Bao gồm cả mấy đại gia tộc ở Đông Tử hải vực đều không dám đi vào. Nhưng vì sao không thể đi vào, bên trong có cái gì thì không ai biết cả. Một số người lúc còn trẻ không hiểu chuyện từng len lén đi vào, nhưng không một ngoại lệ, sau cùng đều sẽ ngất đi, trôi nổi ở trên biển. Cũng may bờ biển nơi đây không có hung thú cường đại, bằng không những người kia e rằng đều thành thức ăn trong bụng hung thú.
Lục Ly khẽ nhíu mày, Huyết Linh Nhi còn đang ngủ say, bằng không có thể để Huyết Linh Nhi đi trước thăm dò một phen. Hắn biết, lúc này cảnh vật nhìn thấy từ bên ngoài nhiều khả năng chỉ là huyễn tượng. Muốn biết được diện mạo thật của hòn đảo, nhất định phải phá giải huyễn cảnh trước.
Lục Ly hạ xuống sát bên hòn đảo, thúc giục đại đạo chi ngấn tử tế cảm ứng tình hình bên trong. Lát sau, hắn lắc đầu, Thần Văn nơi này quá cường đại, hắn thúc giục đại đạo chi ngấn, lại chỉ có thể cảm ứng được một tầng quầng sáng mỏng, bao phủ lấy toàn bộ hòn đảo, còn tình hình bên trong thì chẳng cảm ứng được gì.
Nếu Thần Văn này không phải tự nhiên hình thành, như vậy người bố trí ra nó tuyệt đối là chí cường giả, bởi vì Thần Văn này quá mạnh, còn là Thần Văn thượng cổ.
Lục Ly nghĩ nghĩ rồi chắp tay quát khẽ nói:
- Tại hạ Lục Ly, mang theo tộc trưởng Kỳ gia tới đây bái kiến tiền bối, có chuyện quan trọng muốn thương lượng!
Giọng Lục Ly không quá lớn, nếu bên trong có cường giả, nhất định có thể nghe được. Dứt lời, hắn lẳng lặng đứng yên chờ đợi, đợi chừng một nén hương, hắn lại lần nữa nói một tiếng.
Yên tĩnh!
Trong đảo không có bất kỳ thanh âm, cũng không có bất kỳ đáp lại nào, như thể đây là một tòa đảo hoang.
Lục Ly không khỏi đau đầu, trầm tư một lúc rồi ngoắc tay nói:
- Bành Hồ lão ma, đi trước dò đường, nhớ kỹ không được phá hư bất kỳ vật gì bên trong!
- Lại là ta?
Trên mặt Bành Hồ lão ma chớp qua một tia đắng chát, trong lòng thầm thì, chẳng qua vẫn không dám trái ý Lục Ly, ngoan ngoãn bay xuống, tinh thần chăm chú đi vào trong đảo.
Đi được một lúc, thân ảnh Bành Hồ lão ma bất ngờ tan biến, cứ thế vô thanh vô tức không thấy đâu, mặt đất và bốn phía xung quanh đều không thấy có Thần Văn ba động.
- Thật là tà môn!
Lục Ly và Kỳ Vọng Sơn liếc mắt nhìn nhau, cả hai ngấm ngầm kinh hãi, thần niệm tức tốc đảo quanh bốn phía, Lục Ly cũng thử cảm ứng khí tức sinh mệnh Bành Hồ lão ma.
- Bên kia!
Lát sau, Lục Ly tung người bay vụt lên, Kỳ Vọng Sơn vội vàng đuổi theo, rất nhanh hai người tìm được Bành Hồ lão ma, hắn xuất hiện ở mặt bắc hải vực, chỉ là lúc này sớm đã ngất đi.
Vừa rồi bọn Lục Ly còn đang ở phía nam hòn đảo, Bành Hồ lão ma cũng tiến vào từ hướng nam, thế mà chỉ sau nửa nén hương, hắn lại đã xuất hiện ở hải vực phía bắc đảo, quan trọng hơn cả là còn ngất đi.
Một cái Chuẩn Đế ngất đi!
Bành Hồ lão ma là Lão Quỷ sống mấy vạn năm, linh hồn cực mạnh, giờ lại vô thanh vô tức bị ngất đi, vừa nãy cũng không thấy xảy ra chiến đấu. Đây là lần đầu tiên Lục Ly và Kỳ Vọng Sơn gặp được chuyện tà môn như thế.
Chẳng qua Bành Hồ lão ma không bị bất cứ thương tổn nào, nhìn qua chỉ như ngủ thiếp đi. Lục Ly mang lên Bành Hồ lão ma, vận chuyển hồn lực tiến vào trong linh hồn hắn, lát sau lão ma tỉnh lại, hắn thấy Lục Ly và Kỳ Vọng Sơn đều đang nhìn mình, bèn ngơ ngác hỏi:
- Chuyện gì thế?
- Ta hỏi ngươi có chuyện gì?
Lục Ly nhếch môi nói:
- Một tên Chuẩn Đế, một lão ma sống bao năm như ngươi, sao ngất như thế nào đều không biết?
Bành Hồ lão ma đã nhớ ra, trong mắt chớp qua một tia chấn kinh, nói:
- Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi cứ thế đi tới, bốn phía mù sương, sau đó chỉ cảm thấy đầu óc mê man, đột nhiên ngất đi.
- Ta đi thử xem.
Kỳ Vọng Sơn nhìn sang Lục Ly nói, linh hồn hắn cũng không sai, then chốt là trong linh hồn có Yêu Hồn cửu phẩm thủ hộ, nếu sau khi tiến vào mà không lập tức ngất đi, hẳn sẽ có thể cảm ứng được vài thứ.
- Được rồi, Vọng Sơn tộc trưởng chú ý cẩn thận.
Lục Ly vốn định chính mình đi vào, nhưng nếu hắn ngất đi, vạn nhất Bành Hồ lão ma động thủ đánh lén hoặc trực tiếp đào tẩu thì sao? Đến lúc đó chỉ bằng Kỳ Vọng Sơn làm sao ngăn được?
Kỳ Vọng Sơn bay xuống, thận trọng tiến tới từng bước, rất nhanh thân ảnh hắn đột nhiên biến mất trong đảo, Lục Ly khẩn trương chờ đợi.
Lát sau, hắn khẽ nhíu mày, Kỳ Vọng Sơn đi ra, nhưng lại xuất hiện ở phía tây hải vực, cũng đã ngất đi, như một xác chết trôi nổi trên biển.
…