Lục Ly nhíu mày nhìn Vũ Hóa Thần, người sau không giải thích, chỉ nhìn về phía trước, nói:
- Ngươi nhìn đi!
Ầm ầm.
Bên cạnh Đỗ Hành vốn có mấy Mệnh Luân cảnh và Bất Diệt cảnh, lúc này toàn bộ giống như lưu tinh rơi xuống, bốn người Dạ Kiêu không ngờ cũng như vậy, bốn người đều lấy ra Bản Mệnh Châu, nhưng phi hành đã vô cùng khó khăn, tốc độ giảm mạnh.
- Trọng Lực Áo Nghĩa, vốn là áo nghĩa tứ phẩm, nhưng Đỗ Hành trước đó không lâu dung hợp với một loại áo nghĩa cấp thấp khác, uy lực nhân đôi, đạt tới cấp bậc áo nghĩa ngũ phẩm.
Vũ Hóa Thần nhìn Đỗ Hành với vẻ kiêng kị:
- Trọng Lực Áo Nghĩa, phối hợp với huyết mạch thần kỹ Phiên Thiên Ấn của hắn, lực công kích của Đỗ Hành rất khủng bố. Trừ tộc trưởng đó ra, chúng ta nếu lấy một chọi một, đều sẽ dễ dàng bị Đỗ Hành trấn áp.
Ầm!
Ấn nhỏ nặng nề đập xuống, một trưởng lão của Thanh Loan tộc dưới sự bao phủ của trọng lực, tốc độ trở nên vô cùng chậm chạp, căn bản là trốn không kịp, bị đập rơi xuống đất.
Mặt đất cũng bị đập ra một hố sâu, toàn bộ Bạch Đế Sơn còn hơi chấn động, trưởng lão của Thanh Loan tộc bị đập rơi xuống đất, sinh tử chưa rõ.
- Khủng bố quá!
Lục Ly giật nảy mình, vô số người phía dưới, bao gồm đám người Bạch Thu Tuyết trong lòng cũng vô cùng rung động.
Trọng Lực Áo Nghĩa và Phiên Thiên Ấn này phối hợp quá hoàn mỹ, bản thân Phiên Thiên Ấn chính là dựa vào lực lượng tuyệt đối để nghiền ép kẻ địch. Cộng thêm Trọng Lực Áo Nghĩa, nếu là cường giả cảnh giới thấp hơn Đỗ Hành, hắn có thể thoải mái càn quét trấn áp.
- Vũ Hóa Thần, nếu ngươi xuất thủ thì có thể cầm chân được Đỗ Hành không?
Mắt Lục Ly lấp lánh, nhìn thấy đám người Dạ Kiêu bay trốn chung quanh, Minh Vũ cũng không dám tới gần, chỉ có thể hỏi Vũ Hóa Thần.
Vũ Hóa Thần cười khổ nói:
- Vô dụng thôi, nếu ta ra ngoài trong một chiêu cũng sẽ bị trấn áp, Tinh Hỏa Chi Thuẫn của ta không cản được Phiên Thiên Ấn của hắn. Ta là huyết mạch lục phẩm, hắn lại là huyết mạch thất phẩm, áo nghĩa cũng cao hơn ta hai cấp.
- Thiếu chủ không cần lo lắng.
Vũ Hóa Thần nghĩ nghĩ rồi chỉ vào Dạ Tra, nói khẽ:
- Người này vẫn chưa thể hiện toàn bộ thực lực, chắc hắn có thể cùng đánh ngang tay với Đỗ Hành.
- Lui cả đi, người này để ta đối phó!
Với tình huống này, Dạ Tra quả thực không thể bảo tồn chiến lực được nữa, hắn gầm lên một tiếng, tốc độ đột nhiên tăng mạnh. Tuy chưa đạt đến cực hạn, nhưng đã vô cùng khủng bố, đám người Lục Ly thậm chí còn không nhìn rõ chân thân của hắn. Hắn đã hóa thành một luồng u phong, bay lượn trong không trung, bắn thẳng đến Đỗ Hành.
Đám người Minh Vũ lập tức thối lui, sau đó lao tới phi thuyền thiết giáp, nhắm đến Kỳ Thiên Hà và Tử Hoàn Ninh. Mấy người hiểu rất rõ, không đánh bại hoặc là kích sát đám người Đỗ Hành, vậy thì không thể dẫn Yên phu nhân, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương đi được.
Vù.
Tử Hoàn Ninh động rồi, khiến vô số người kinh ngạc là hắn không phải công kích đám người Minh Vũ, Dạ Kiêu, ngược lại bay tới một chiếc phi thuyền thiết giáp khác, hạ xuống phía trước Tử Liên Nhi. Râu trắng của hắn bay phần phật, hai tay chắp sau lưng, rõ ràng là tư thái không cho phép được xuất thủ.
Cặp mắt hoa đào của Đỗ Tử Lăng híp lại, cười lạnh nói với Tử Hoàn Ninh:
- Đại trưởng lão, ngươi đây là có ý gì? Hay hoặc là... ngươi và Lục Ly là một nhóm?
Tử Hoàn Ninh thản nhiên nhìn lướt qua Đỗ Tử Lăng, khí tức cuồng bạo trên người tỏa ra, khiến Đỗ Tử Lăng lập tức cảm thấy giống như đang bị một con cự thú nhìn chằm chằm, toàn thân rét run, Tử Hoàn Ninh nhìn một lúc mới nói:
- Bổn tọa làm việc như thế nào, vẫn chưa tới phiên ngươi tới dạy bảo. Nếu còn lắm lời, bổn tọa không ngại thay phụ vương ngươi giáo dục ngươi làm người thế nào.
Đỗ Tử Lăng không dám nói tiếp, Dạ Vũ Hàm lại nhìn Tử Liên Nhi. Trong mắt đẹp của Tử Liên Nhi cũng đầy vẻ nghi hoặc, lắc đầu tỏ ý nàng ta cũng không biết vì sao Tử Hoàn Ninh lại làm như vậy.
Tử Liên Nhi nhìn Tử Hoàn Ninh, người sau nghĩ nghĩ một chút rồi môi mấp máy, bên tai Tử Liên Nhi vang lên một chuỗi thanh âm giống như muỗi kêu:
- Phụ thân của Lục Ly rất có khả năng là Lục Nhân Hoàng, chính là Nhân Hoàng Cảnh mười mấy năm trước một chưởng đánh cho Thiên Ngục Lão Nhân bị thương. Tộc trưởng lần này không tới là sợ Lục Ly đến Bạch Đế Sơn, hắn làm như vậy là đúng, chúng ta không thể đắc tội với Lục Ly.
- Ồ!
Tử Liên Nhi phát ra một tiếng ồ kinh ngạc, ánh mắt quét tới bên Lục Ly, trên mặt đều là vẻ chấn động.
Rất nhanh trên mặt nàng ta lại lộ ra một tia chua chát, trong lòng thầm hối hận, trận chiến ở Vũ Lăng Thành nàng ta không ra tay giúp Lục Ly, xem ra là quyết định sai lầm lớn nhất trong đời này của nàng ta.
Bên kia đám người Dạ Kiêu, Minh Vũ đều nhảy vào những phi thuyền thiết giáp ở gần, Minh Vũ đã vận dụng thế trấn áp Kỳ Thiên Hà. Thế của hắn và cấm chế trọng lực của Đỗ Hành nhìn qua thì không khác nhau, nhưng kỳ thật lại có khác biệt trên bản chất.
Thế là dùng lực lượng thiên địa trấn áp, khiến không gian bị giam cầm. Cấm chế trọng lực lại đột nhiên đề thăng trọng lực của một khu vực, khiến tốc độ của võ giả giảm mạnh, thân thể không tự chủ được mà rơi xuống phía dưới.
Trường kiếm của Dạ Kiêu đột nhiên đâm về phía trước, vận dụng bí thuật lần trước khai chiến với Vũ Hóa Thần, khiến Kỳ Thiên Hà sợ tới ngắc ngoải. Hai trưởng lão Thanh Loan tộc còn lại cũng biến ảo thành từng đạo tàn ảnh, bay lượn bên cạnh hắn, tìm thời cơ mà động, khiến Kỳ Thiên Hà kêu khổ không thôi.
Hắn nhìn về phía Tử Hoàn Ninh, lại thấy Tử Hoàn Ninh đang ung dung đứng đó, căn bản không có ý xuất thủ.
Hắn chỉ đành không ngừng tránh né rút lui, bắn trường tiễn phản kích. Trong lòng hắn hiểu rất rõ, hắn không trốn được lâu nữa, thế của Minh Vũ trấn áp hắn, khiến tốc độ của hắn giảm mạnh, chắc chắn không phải đối thủ của đám người Dạ Kiêu, bị thua hoặc bị giết là chuyện sớm hay muộn.
Ở một bên khác Dạ Tra đang chống đỡ Đỗ Hành, tốc độ của Dạ Tra tăng mạnh, không ngừng chạy quanh Đỗ Hành. Đồng thời hắn không ngừng phóng ra Liệt Không Áo Nghĩa, uy lực đủ mười thành.