Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mỗi lần đến đêm trăng tròn bên đó sẽ có âm binh âm tướng xuất hiện, hơn nữa còn rất cường đại, ngay cả võ giả Lục Kiếp cũng dễ dàng bị giết. Với lại bên trong Thánh Kỳ Sơn có tà khí, tu luyện ở đó rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma.
Có rất nhiều lời đồn liên quan đến Thánh Kỳ Sơn, nghe nói khi vị Thánh Hoàng kia chết đi đã vận dụng đại thần thông, ngưng tạo âm binh âm tướng bảo vệ gia tộc của hắn. Có người nói việc này do vị Thánh Hoàng kia hạ lời nguyền, để vùng đất bên đó biến thành vùng đất bị nguyền rủa, khiến người ở đó rơi vào Ma Đạo, vĩnh thế không thể thoát thân.
Lục Ly hoàn toàn không tin những lời đồn này, bất kỳ đồ vật gì tồn tại đều có đạo lý của nó, nếu xuất hiện tình huống như vậy khẳng định có nguyên nhân. Hắn đến Thánh Kỳ Sơn chính là muốn tìm kiếm cái nguyên nhân này, đi tìm đáp án cũng thuận tiện tìm đạo của mình.
Sau khi hắn đến Thánh Kỳ Sơn, liền thả An Lộ Nhi từ trong không gian giới ra, sau đó mang theo nàng đi từng bước lên núi. Ngọn núi này rất lớn, cũng rất âm trầm, Lục Ly muốn để An Lộ Nhi cảm thụ loại khí tức này, để nàng trở nên dũng cảm, không sợ âm tà chi vật.
- Hô hô!
Sau khi đi lên núi, không ngừng có âm phong giống như là tiếng quỷ khóc sói gào thổi tới, thân thể An Lộ Nhi co rụt lại, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra một tia sợ hãi, bàn tay nắm lấy góc áo Lục Ly theo bản năng.
- Sợ hãi sao?
Lục Ly cúi đầu nhìn thoáng qua nàng, An Lộ Nhi hơi gật gật sau đó lại lắc đầu, Lục Ly cười nói:
- Con đã thấy qua tàn hồn của tổ gia gia con rồi mà.
Ánh mắt An Lộ Nhi lộ ra một tia đau khổ và thù hận, nhẹ gật đầu lần nữa, Lục Ly giải thích nói:
- Thực ra tàn hồn lão tổ tông của con cũng là Lệ Quỷ. Lệ Quỷ là một tia tàn hồn của võ giả biến thành, có một số Lệ Quỷ bởi vì trong lòng có chấp niệm, sau khi chết không tiêu tán tồn tại lại ở nhân gian. Nói một cách khác, Lệ Quỷ Mị Linh và hồn thể hung thú không có gì khác biệt, thậm chí còn không bằng hồn thể một số hung thú cường đại, nếu đã vậy vì sao phải sợ hãi, chỉ cần chiến lực chúng ta đủ cường đại, bất kể hắn là tà ma quỷ quái gì, trực tiếp giết chết là được, trong lòng có hạo nhiên chính khí, vạn quỷ bất xâm!
Lúc Lục Ly nói chuyện trên người phát ra một tia đế uy, giờ phút này An Lộ Nhi nhìn Lục Ly giống như một vị thần. Đừng nói một vài con Lệ Quỷ cho dù Diêm Vương gia tới, đoán chừng Lục Ly cũng có thể trở tay trấn áp.
- Sư tôn, con hiểu rồi!
Lúc này thân thể mềm mại của An Lộ Nhi không còn run rẩy nữa, ánh mắt cũng trở nên kiên định, Lục Ly khẽ vuốt cằm, đứa bé An Lộ Nhi này không chỉ có thể chất nghịch thiên, mà ngộ tính cũng rất cao, là một khối ngọc thô tốt.
- Con đi trước đi!
Lục Ly suy nghĩ một chút, quyết định rèn luyện sự gan dạ của An Lộ Nhi, hắn chỉ vào con đường phía trước nói. Thân thể An Lộ Nhi hơi lắc một cái, sau đó cắn răng đi về phía trước mặt, nàng đi được vài chục trượng Lục Ly mới chậm rãi đuổi theo. An Lộ Nhi đi một bước, hắn mới có thể đi một bước, từ đầu tới cuối luôn duy trì khoảng cách vài chục trượng.
Mũi kiếm từ ma luyện mà ra, ngọc không mài không thành bảo, có một số chuyện không trải qua, mãi mãi không thể trưởng thành, đây chính là lý tưởng giáo dục của Lục Ly, mặc dù rất tàn khốc nhưng cũng rất thực dụng.
Một cô bé tám tuổi lẻ loi đi trong núi sâu, bốn phía âm thầm, thỉnh thoảng còn có âm phong thổi tới, mặc dù Lục Ly đi theo phía sau, nhưng đây cũng là chuyện thử thách dũng khí của người.
An Lộ Nhi ngậm khóa vàng sinh ra, từ nhỏ đã được người An gia nâng trong lòng bàn tay, không ai để nàng chịu nửa điểm oan ức. Hơn một năm nay, nàng từ thiên đường rơi xuống địa ngục, hiện tại Lục Ly còn làm như vậy, không khỏi quá mức tàn nhẫn với một đứa bé đi.
An Lộ Nhi cắn răng, mở to hai mắt liếc nhìn bốn phía, đi từng bước một tiến về phía trước. Mặc dù nàng còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn biết đây là Lục Ly đang thử thách nàng, đối với Lục Ly nàng tin tưởng vô điều kiện.
Nàng cũng không còn cách nào khác, hiện tại ngoại trừ tin tưởng Lục Ly ra, nàng còn có thể tin ai đây?
An Lộ Nhi rất sợ hãi, thân thể nàng đều đang run rẩy, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn quanh, sợ Lục Ly không ở phía sau, sợ Lục Ly từ bỏ nàng. Nàng cố nén nước mắt, không để cho mình khóc lên, lấy hết dũng khí tiến lên từng bước một.
- Con đường của cường giả là con đường cô độc, cũng là con đường đau khổ.
Giọng nói của Lục Ly vang lên trong đầu An Lộ Nhi, dạy cho nàng bài học thứ hai:
- Nếu như con muốn sống an nhàn, con có thể ngừng tiến lên, ta sẽ đưa con về gia tộc của ta. Dựa vào thân phận đồ đệ của ta, con có thể cả đời vô ưu, vui vẻ trưởng thành, gả cho người con muốn lấy. Nhưng nếu như con muốn trở thành cường giả, vậy thì con phải quên thân phận đại tiểu thư An gia, quên con là một đứa bé đi, con chỉ có thể là một võ giả.
- Hàng tỷ sinh linh hợp thành một cái kim tự tháp, cường giả sừng sững ở đỉnh tháp, mọi người đều liều mạng leo lên đỉnh. Nhiều người cạnh tranh như vậy, con dựa vào cái gì bay thẳng tới mây xanh có lẽ con sẽ nói con có thiên tư tốt, nhưng người khác lại cố gắng gấp mười so với con, lợi hại hơn con gấp trăm lần.
- Trên đường con đi về phía trước, con sẽ gặp phải đủ loại sự tình, sẽ rơi vào đủ loại nguy cơ. Ta có thể khiến con không phải đi đường vòng, nhưng đường vẫn phải do con đi.
- Một người muốn có thành tựu thì không thể thiếu một thứ nào, chăm chỉ, dũng khí, thiên phú, nghị lực, tự hạn chế, tâm tính, vận khí. Con có thể lựa chọn lui về sống bình an cả một đời, cũng có thể tiếp tục đi tới đích, đi tiếp không có nghĩa là nhất định thành công, nhưng không đi thì tuyệt đối không có hi vọng thành công.
Giọng nói của Lục Ly tiếp tục vang lên, có rất nhiều câu An Lộ Nhi không hiểu được, nhưng hiện tại Lục Ly cưỡng ép truyền cho nàng.