Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 3992 - Chương 3979: Ta Không Phải Người Như Vậy

Bất Diệt Long Đế Chương 3979: Ta không phải người như vậy

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Trên người hắn còn có hắc khí lưu chuyển, hai mắt trở nên đỏ như máu, mi tâm xuất hiện mắt dọc, nhìn qua không có gì khác biệt với quân sĩ Ma Uyên.

Hắn nhanh chân đi lên phía trên, lúc đi được một nửa cự ly, Lục Ly theo sau, Lục Ly thôi động Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng tình huống xung quanh, tìm kiếm chân thân của Càn Lưu.

Lúc Kỳ Thiên Ngữ đi đến vị trí cách Càn Lưu ngàn trượng, đột nhiên dưới chân Kỳ Thiên Ngữ kết băng, Càn Lưu cũng biến mất. Kỳ Thiên Ngữ đã sớm chuẩn bị, không ngờ lúc này thân thể của hắn phóng lên tận trời, phá vỡ trọng lực nhảy lên mấy trượng cao.

Hắn làm như vậy không phải là vì đề phòng tầng băng phía dưới nổ tung, mà là vì hấp dẫn Càn Lưu xuất thủ, như này Lục Ly mới có cơ hội bắt được chân thân Càn Lưu, tiến hành công kích.

Không nằm ngoài dự đoán của Kỳ Thiên Ngữ, quả nhiên Càn Lưu xuất thủ, trong không trung xuất hiện dao động không gian kịch liệt, tiếp theo một cái móng vuốt lớn xuất hiện, hung hăng chộp tới ngực trái Kỳ Thiên Ngữ.

- Xuất hiện!

Lục Ly phát hiện không gian dao động, một đạo hư ảnh trong suốt lóe lên ở giữa không trung, lúc này hắn cũng cảm ứng được, quả nhiên không gian chỗ ngực Càn Lưu có một tia dao động yếu ớt, xem ra là chỗ linh hồn.

Lục Ly không có động thủ, một là bởi vì thân hình Càn Lưu sẽ biến mất, thứ hai là khoảng cách hắn hơi xa, chờ công kích hắn đi qua, đoán chừng linh hồn Càn Lưu đã dời đi.

Hắn trầm ngâm một lát, thả ra một đạo công kích Nguyên Lực, lúc công kích Nguyên Lực kia gào thét bay đi, quả nhiên hư thể Càn Lưu biến mất, Nguyên Lực Chiến Nhận phá không bay đi, không tạo thành bất cứ tổn thương gì cho Càn Lưu.

Kỳ Thiên Ngữ bị đánh trúng, thân thể lăn lộn xuống dưới, Lục Ly đã lui xuống từ sớm, trơ mắt nhìn Kỳ Thiên Ngữ lăn lộn.

Lân phiến màu đen trên ngực Kỳ Thiên Ngữ bị vồ nát vài miếng, máu me đầm đìa, hắn lăn lộn trên mặt đất vài vòng, trợn mắt nhìn chằm chằm vào Lục Ly, truyền âm nói:

- Lục Ly, vì sao ngươi không xuất thủ? Lúc này ngươi còn ở trong bóng tối lừa ta là có ý gì? Ngươi muốn làm gì?

Lục Ly nhìn vẻ mặt tức giận của Kỳ Thiên Ngữ, không hiểu sao lại có chút mừng thầm, hắn nhếch miệng cười một tiếng truyền âm nói:

- Không có ý gì, cũng không muốn làm gì. Ngươi yên tâm, nếu muốn lừa ngươi vừa rồi ta đã xuất thủ, nhẹ nhàng khiến ngươi trọng thương, sau đó giày vò ngươi đến chết đi sống lại, ngươi có thể làm gì được ta.

Sắc mặt Kỳ Thiên Ngữ trở nên hoà hoãn hơn không ít, dò hỏi:

- Vậy vì sao ngươi không xuất thủ?

- Ta có ra tay mà, ngươi không thấy ta dùng Nguyên Lực công kích sao?

Lục Ly nhún vai, muốn chọc tức Kỳ Thiên Ngữ một chút, quả nhiên tên này lại nổi giận đùng đùng.

Lục Ly thấy hắn còn muốn nói thêm gì nữa, liền xua tay nói:

- Vừa rồi không phải thời cơ thích hợp nhất, coi như ta bắn ra công kích linh hồn, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng với hắn. Có lẽ ngươi cũng biết năng lực nắm bắt thời cơ của ta, nhiều năm trôi qua ta có thể từ phàm giới đi đến Tam Trọng Thiên, cũng không phải dựa vào vận khí, mà là dựa vào đao trong tay ta một đường giết đi lên. Ngươi phải biết rõ một điểm, có lẽ cơ hội của chúng ta chỉ có một lần, nếu như ta toàn lực xuất thủ không thành công, vậy chúng ta vĩnh viễn không thể đi lên.

Kỳ Thiên Ngữ trầm mặc, Lục Ly nói cũng có một chút đạo lý, hắn có thể cảm thụ được Lục Ly rất muốn đi lên.

Như vậy chắc chắn Lục Ly sẽ không cản trở, hắn gật đầu nói:

- Vậy chúng ta thí nghiệm thêm mấy lần, dù sao hắn cũng không dám giết ta, ngươi cũng đừng lừa ta, sau khi tìm được cơ hội lập tức động thủ, nếu không chúng ta đều không đi lên được!

- Yên tâm đi!

Lục Ly phất tay nói:

- Đi chữa thương đi, nơi này không thể giết người, coi như ta muốn giết ngươi, cũng không phải ở chỗ này, nắm chắc thời gian, có thể đằng sau sẽ lại có Ma Tôn đi lên. Vừa rồi có một tên Ma Tôn bị ta đánh xuống dưới, bây giờ vẫn đang chữa thương đây này.

Kỳ Thiên Ngữ không dám trễ nải thời gian, lập tức đi sang một bên ngồi xếp bằng tu luyện, hắn khôi phục rất nhanh, chỉ một canh giờ đã khôi phục được hơn phân nửa, hắn đứng lên nhìn thoáng qua Lục Ly, rồi lại phóng lên phía trên.

Lần này không có bất kỳ bất ngờ gì, lúc hắn đi đượ một nửa đường, Càn Lưu xuất động bắt đầu công kích Kỳ Thiên Ngữ, Lục Ly thì bắt đầu tìm kiếm thời cơ, nhưng Càn Lưu vẫn không có cho Lục Ly cơ hội, Kỳ Thiên Ngữ lại bị đánh xuống một lần nữa, cũng may lần này không bị thương quá nặng.

Hai lần, ba lần, năm lần...

Kỳ Thiên Ngữ lần lượt bị đánh xuống, nhưng Lục Ly vẫn không có công kích toàn lực, người này khiến Kỳ Thiên Ngữ tức đến thổ huyết, hắn thụ thương nhiều lần, Lục Ly lại ở đằng sau bình yên vô sự, chuyện này khiến hắn vô cùng tức giận, nhưng không còn cách nào khác.

- Không đi nữa, không đi nữa!

Sau khi Kỳ Thiên Ngữ bị đánh thương lăn xuống dưới lần nữa, hắn thấy lần này Lục Ly không có động thủ, thì cả giận nói:

- Muốn lên ngươi tự lên, dù sao ta cũng không lên nữa, mẹ nó, ta ở phía trên chịu khổ chịu tội, ngươi lại ở phía sau nhàn rỗi.

- Tiểu Kỳ à!

Lục Ly sâu xa nói:

- Ăn chút khổ bị chút tội tính là gì chứ? Ngươi phải tin tưởng ta, ta có thể lừa ngươi sao? Ta là hạng người như vậy sao? Ngươi yên tâm, ta đã có một chút ý tưởng, ngươi xông lên mười lần tám lần nữa, nhất định có thể thành công!

- Mười lần, tám lần?

Trên trán Kỳ Thiên Ngữ xuất hiện mấy sợi hắc tuyến, hắn nhìn thế nào cũng giống như đang bị Lục Ly lừa.

Kỳ Thiên Ngữ tiếp tục xông lên, nhưng vẫn bị lần lượt đánh xuống, sau khi ngã xuống lần thứ ba, phía dưới xuất hiện một tên Ma Tôn, thương thế của Càn Dư đã khỏi, tiếp tục đến xung kích.

- Càn Dư?

Sau khi Kỳ Thiên Ngữ cảm ứng được, sắc mặt trở nên rất khó coi, trong mắt cũng lộ ra một tia sát ý, nghĩ lại trước đó Càn Dư đã từng ức hiếp qua hắn.

Lục Ly xua tay nói:

- Tiểu Kỳ, ngươi đi chữa thương đi, chờ ta vỗ con ruồi này xuống, chúng ta lại tiếp tục xung kích lên phía trên.

Bình Luận (0)
Comment