Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ba Thánh Tổ cùng thả ra công kích linh hồn, Tiêu Dao Thánh Hoàng mới vừa đột phá Thánh Hoàng có thể chịu đựng nổi sao?
Đúng là Tiêu Dao Thánh Hoàng có chút không chịu nổi, từng luồng năng lượng cường đại vào linh hồn, giống những con giao long bơi lượn bên trong. Yêu Hồn trong linh hồn của Tiêu Dao Thánh Hoàng vất vả chống đỡ, nếu không phải hắn hiểu chút thần thuật phòng ngự linh hồn, giờ phút này e rằng đã sớm hồn phi phách tán.
Tiêu Dao Thánh Hoàng nhanh chóng nuốt vào một viên đan dược, linh hồn thoáng chốc mạnh lên, miễn cưỡng ngăn lại ba đợt công kích linh hồn. Nhưng cũng chỉ là ngăn trở, Tiêu Dao Thánh Hoàng rất khó làm việc khác, nếu phân tâm có lẽ linh hồn sẽ ra vấn đề lớn.
- Đi!
Nguyên Thánh Tổ nháy mắt với hai Thánh Tổ khác, ba Thánh Tổ từng bước một áp sát Tiêu Dao Thánh Hoàng, ba người liên tục thả ra công kích linh hồn, khiến Tiêu Dao Thánh Hoàng không còn cách nào phản ứng lại.
Ba dặm, hai dặm, một dặm!
Ba Thánh Hoàng mắt sáng lấp lánh, chỉ cần đến gần thêm chút nữa thì có nắm chắc dễ dàng chấn chết Tiêu Dao Thánh Hoàng. Đám Ma Tôn ở phía sau cực kỳ hưng phấn, sắp đánh chết Tiêu Dao Thánh Hoàng, có giết được hay không thì không trọng yếu, quan trọng là được đến món chí bảo kia.
Oong!
Vào thời khắc này, viên Diệt Thiên Thạch trong tay Tiêu Dao Thánh Hoàng phát sáng, mắt của hắn lộ tia hung ác, trầm giọng rít:
- Các ngươi tiến thêm một bước thử xem? Lùi lại!
- A?
Ba Thánh Tổ dừng bước chân, trên mặt Nguyên Thánh Tổ lộ vẻ buồn bực, chỉ còn một dặm đường. Tiêu Dao Thánh Hoàng mới vừa đột phá, nhưng không ngờ linh hồn mạnh như vậy, ba Thánh Tổ cùng công kích linh hồn mà Tiêu Dao Thánh Hoàng vẫn chịu đựng nổi, còn có thể phân tâm khống chế Diệt Thiên Thạch?
- Thụt lùi!
Nguyên Thánh Tổ cắn răng phất tay, ba Thánh Tổ chậm rãi lùi ra sau, ba người cũng không dám thả ra công kích linh hồn.
Mắt Tiêu Dao Thánh Hoàng chảy máu, hắn thở hổn hển, chờ qua nửa nén hương mới hỏi:
- Có con đường thứ ba để chọn không? Nếu không có thì ngọc đá cùng nát đi! Các ngươi đừng hòng lấy được thứ này!
Tiêu Dao Thánh Hoàng đã bất chấp, hắn cược ba Thánh Tổ không dám xằng bậy, bọn họ khao khát muốn có thứ này thì chắc chắn nó cực kỳ quan trọng với họ, thậm chí vượt qua chiếm cứ Tam Trọng Thiên.
Nguyên Thánh Tổ trầm mặc, thứ này đối với bọn họ quả thực vượt qua Tam Trọng Thiên. Được đến thứ này thì bọn họ sẽ lấy được một cây chìa khóa, có thể đi vào một nơi thần kỳ, vậy thì tộc quần của họ có thể lột xác, thật sự bay vọt.
Được đến Tam Trọng Thiên, tuy rằng bên này tài nguyên quả thực rất phong phú, nhưng chỉ có thể khiến bọn họ tộc quần biến mạnh, còn lâu mới bay vọt, ý nghĩa không quá lớn.
Nhưng Nguyên Thánh Tổ không ngốc, nếu lùi một bước chắc chắn Tiêu Dao Thánh Hoàng sẽ được nước lấn tới. Cho nên không thể khiến Tiêu Dao Thánh Hoàng uy hiếp bọn họ, nếu không thì đến lúc đó e rằng không lấy được gì, cũng không chiếm được Trung Vương Giới, mất luôn địa bàn và báu vật.
Nguyên Thánh Tổ trầm ngâm giây lát, hỏi:
- Hai bên cùng lùi một bước được không?
Tiêu Dao Thánh Hoàng nhíu mày hỏi:
- Lùi một bước như thế nào? Nói rõ ràng ra!
Nguyên Thánh Tổ nói:
- Ngươi ném đồ cho chúng ta, chúng ta có thể phát Chủ Thần huyết thệ, trong mười vạn năm không tiến công các ngươi, mặt khác chúng ta còn có thể trả Lẫm Đông đại lục lại cho các ngươi, chịu không?
Kỹ xảo đàm phán của Nguyên Thánh Tổ rất cao siêu, thật ra ở trong lòng hắn cho dù trả hơn một nửa địa bàn Tam Trọng Thiên cho nhân tộc cũng được, chỉ cần để lại Bắc Nguyên đại lục là được. Nhưng đàm phán không thể như vậy, cho nên Nguyên Thánh Tổ tung ra một mồi, chờ Tiêu Dao Thánh Hoàng mắc câu.
Nếu Tiêu Dao Thánh Hoàng hơi thả lỏng thì dễ đàm phán hơn. Làm người thống trị tối cao của Ma Uyên, Nguyên Thánh Tổ rất cáo già.
Đúng là Tiêu Dao Thánh Hoàng hơi động lòng, nếu lấy về hai mảnh đại lục, còn có mười vạn năm nghỉ ngơi lấy lại sức thì nhân tộc sẽ có khả năng vô hạn.
Thiên Tội Chân Nhân từng nói một câu nói, trong vòng trăm năm có lẽ sẽ có biến. Thời gian mười vạn năm là có khả năng vô hạn, nhân tộc chịu áp lực to lớn không chừng sẽ hăng hái nổi lên, trong vòng mười vạn năm không chừng sẽ xuất hiện một cường giả tuyệt thế.
Đương nhiên, Tiêu Dao Thánh Hoàng chỉ động lòng giây lát rồi nhanh chóng dứt khoát nói:
- Không thể nào! Các ngươi không lùi ra Trung Vương Giới thì đừng hòng lấy thứ này. Các ngươi cảm thấy đi không gian loạn lưu có thể lấy được thì cứ đi thử, lấy được coi như các ngươi may mắn. Không còn Trung Vương Giới, chúng ta sớm muộn gì là một con đường chết, chết muộn không bằng chết sớm!
Tiêu Dao Thánh Hoàng cũng không ngốc, nếu không thì làm sao có thể đột phá Thánh Hoàng, hắn cảm giác được đến lần này là một cơ hội, có lẽ nhờ cậy báu vật này có thể một lần cho mãi mãi. Nếu bên Ma Uyên rút ra Trung Vương Giới thì hắn có thể đưa thứ này cho bọn họ.
Nguyên Thánh Tổ phất tay, nháy mắt:
- Hãn Thiên!
Thiên Thánh Tổ lập tức nhanh chóng lùi lại. Nơi này rất tà môn, đi tới rất khó, thụt lùi dễ hơn nhiều, Thiên Thánh Tổ giây lát đã lùi tới cửa.
Tiêu Dao Thánh Hoàng luôn nhìn chằm chằm ba Thánh Tổ, nếu bọn họ xằng bậy, hắn không ngại ngọc đá đều nát. Nhưng thấy Thiên Thánh Tổ chỉ lùi tới chỗ cửa lớn, Tiêu Dao Thánh Hoàng không quá căng thẳng.
Xoẹt!
Hai tay Thiên Thánh Tổ đột nhiên biến thành lợi trảo, tùy tay chộp không gian, không gian ở cửa không có pháp trận áp chế, dễ dàng bị hắn xé rách, Thiên Thánh Tổ lắc người chui vào trong hư không.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Tiêu Dao Thánh Hoàng tái mặt, ý đồ của Thiên Thánh Tổ quá rõ ràng, hắn vào hư không trước, ở lại trong hư không gần đó. Cho dù Tiêu Dao Thánh Hoàng dùng Diệt Thiên Thạch nổ không gian thủng một lỗ, đẩy hộp đá vào giữa hư không, Thiên Thánh Tổ cũng có cơ hội rất lớn chặn lại hộp đá.
- Ha ha ha!
Nguyên Thánh Tổ cười to, khóe miệng tràn đầy hắn lạnh giọng nói:
- Tiêu Dao, bây giờ ngươi không có con đường để chọn, nhưng bổn tọa vẫn cho ngươi cơ hội lựa chọn. Hoặc là ngươi thử đẩy hộp đá vào không gian loạn lưu, sau đó chúng ta đồ sạch nhân tộc trên Tử Dương đại lục.