Đỗ Tranh nhìn Lục Ly rời đi, thở dài nói:
- Lục gia không ngờ không biết tới sự tồn tại của Lục Ly? Có điều Lục gia mười năm trước đã phong thành, chắc là xảy ra biến cố gì đó, không biết Lục Ly có thể tìm hiểu được không. Lục Ly lần này vạn dặm xa xôi tới Lục gia, không biết có thể bình an thuận lợi không? Lục Ly à, ngươi đừng chết, nếu không ta lần này chính là làm một hồi không công đó.
...
Lục Ly ra khỏi hội đấu giá, lại nhìn thấy bên ngoài đầu người lúc nhúc. Đều là người đứng đầu các thế lực của Thiên Đảo Hồ, sau khi nhóm người này thấy Lục Ly đi ra, lập tức cung kính hành lễ.
Đối với loại gia tộc bợ đỡ này, Lục Ly cũng lười chẳng muốn quan tâm. Hắn sắp phải đi rồi, cũng không muốn nhiều lời với họ. Hắn nhìn Minh Vũ, người sau trực tiếp ra hiệu Lục Ly bay lên trời, phóng thích Bản Mệnh Châu bay tới Bạch Đế Sơn.
Minh Vũ dẫn theo Lục Ly phá không mà đi, đám người đó ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng thấp thỏm bất an, không biết đắc tội với Lục Ly chỗ nào.
Minh Vũ trực tiếp bay lên Bạch Đế Sơn, cũng không dùng truyền tống. Hai người vừa hạ xuống quảng trường của Bạch Đế Sơn, Yên phu nhân đã dẫn theo một đám Bạch gia trưởng lão tới nghênh đón, dường như đã sớm biết Lục Ly sẽ đến.
- Bạch Lãnh?
Lục Ly nhìn thấy một bóng người quen thuộc, Bạch Lãnh không ngờ đã sống sót trở về. Có điều bị chặt đứt một cánh tay, tuy đi theo Yên phu nhân tới đây, nhưng sắc mặt không lại dễ coi, vẻ mặt lạnh lùng.
Ở Luyện Ngục Nhai Bạch Lãnh từng bảo vệ Lục Ly, Lục Ly thấy Yên phu nhân dẫn theo đám người muốn hành lễ, vội vàng ngăn cản, sau đó hành lễ với Bạch Lãnh, nói:
- Bái kiến Lãnh gia.
Sắc mặt Bạch Lãnh sắc mặt dễ coi hơn, gật đầu nhưng lại không nói gì. Yên phu nhân thấy không khí có chút xấu hổ, liền tới hoà giải:
- Lục Ly, tới nội điện đi, yến hội đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ ngươi.
- Không cần!
Lục Ly không thích loại yến hội này, ở trên Bạch Đế Sơn còn có cảm giác xấu hổ, hắn nhìn Yên phu nhân nói:
- Ta tới là để cáo biệt Thu Tuyết và Hạ Sương tiểu thư, là bằng hữu với nhau, dù sao trước khi đi cũng phải nói một tiếng.
Tin tức Lục Ly sắp đi, Yên phu nhân trở về đã nói với mọi người. Các trưởng lão của Bạch gia có người vui có người buồn.
- Bọn họ ở chỗ lầu các, ta dẫn ngươi đi.
Yên phu nhân phất tay ra hiệu cho mọi người thối lui, dẫn theo Lục Ly và Minh Vũ tới Lộ Thiên Các Lâu.
Còn chưa đến lầu các, Lục Ly từ xa liền nhìn thấy hai thân ảnh yểu điệu, còn nghe thấy tiếng đàn du dương.
Bạch Thu Tuyết trong lầu các mặc váy trắng, giống như phi tiên, nàng ta ngồi xếp bằng dưới đất, tay gẩy đàn, vẻ mặt chuyên chú tuyệt đẹp, giống như tiên tử trong tranh.
Bạch Hạ Sương thì ở ngoài lầu các, nàng ta mặc váy đỏ, trong tay cầm một thanh bảo kiếm màu đỏ, đang múa kiếm, tư thái nàng ta tuyệt đẹp, bồng bềnh như tiên, kiếm múa rất đẹp, người còn đẹp hơn.
Hai tỷ muội một tĩnh một động, một trắng một đỏ, một đánh đàn một múa kiếm, bộ dạng của hai người lại giống hệt, đều là mỹ nhân tuyệt thế.
Lúc này hình ảnh trên lầu các đẹp tuyệt vời, khiến người ta không đành lòng tới phá tan.
Tiếng đàn du dương, kiếm múa mạn diệu, lại lộ ra một loại cảm giác nhiên ưu thương và cô đơn, dường như... Hai tỷ muội là cố ý tiễn đưa Lục Ly.
Hai tỷ muội đều không nhìn Lục Ly, giống như không cảm thấy có người đến. Lục Ly vung tay lên bảo Yên phu nhân và Minh Vũ dừng lại, hắn đứng xa xa lẳng lặng quan khán, ánh mắt từ xa tỏa định hai tỷ muội, dường như muốn khắc ghi bóng hình bọn họ vào sâu trong lòng.
Một khúc kết thúc, hai tay Bạch Thu Tuyết khẽ vuốt dây đàn, Bạch Hạ Sương cầm kiếm mà đứng. Ánh mắt Hai người đều nhìn ra xa xa, thấy Lục Ly đã xoay người bước đi, chỉ lưu lại một bóng lưng cô đơn.
Trên mặt Bạch Thu Tuyết lộ ra một tia sầu não, há đôi môi ánh dào, muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ thốt ra được hai chữ:
- Bảo trọng.
Bạch Hạ Sương thì lại không cố kỵ nhiều như vậy, cao giọng hô lên:
- Lục Ly, nhờ về thăm chúng ta, đừng ở Trung Châu.
- Ha ha ha ha.
Lục Ly dừng lại, ngửa mặt lên trời cười ha hả. Minh Vũ dẫn hắn bay lên, hóa thành một đạo lưu tinh phá không mà đi.
Lục Ly thủy chung không quay đầu lại, chỉ cười to. Tiếng cười đó vô cùng hào khí can vân, nhưng vẻ sầu não bên trong lại không thể nào che giấu được.
Lục Ly rời đi vào năm ngày sau, hắn đi lúc nửa đêm, không kinh động tới bọn Liễu Di, cũng không cáo biệt. Chỉ lưu lại một phong thư, đương nhiên vẫn phải cáo biệt đám người Dạ Tra, đồng thời dặn dò một số chuyện.
Trừ chuyện của Liễu gia, Vũ gia, Bạch gia ra, Lục Ly còn dặn dò Dạ Tra có thời gian thì phái người tới Thanh Châu tra xét một chút. Nghe ngóng tin tức của Lục Linh, nếu có cơ hội thì mang Lục Linh về, hoặc là là chuyển cáo với Lục Linh hắn đã tới Trung Châu.
Hắn lưu lại một bức họa của Lục Linh, còn thận trọng dặn dò nếu không có cơ hội cứu Lục Linh thì ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng.
Minh Xà Bà Bà của Thần Nữ Cung rất mạnh, căn cứ vào suy đoán của Vũ Hóa Thần thì chắc là Quân Hầu cảnh đỉnh phong. Minh Xà Bà Bà là nhân vật số hai của Thần Nữ Cung, vậy cung chủ rất có khả năng là Nhân Hoàng.
Cho nên Lục Ly bảo Dạ Tra đừng miễn cưỡng, đây cũng là nguyên nhân hắn không tới Thanh Châu trước.
Lục Linh ở Thần Nữ Cung chắc cũng không nguy hiểm, trăm điều thì chữ hiếu đứng đầu, hắn lựa chọn tới Lục gia trước. Nếu Lục Linh biết hắn có thể tới Lục gia mà lại chọn tới Thanh Châu, kiểu gì cũng trách hắn.
Hơn nữa.
Sau khi tới Lục gia nhận tổ quy tông, Lục gia lập tức sẽ xuất động cường giả tới Hàn Băng Thâm Uyên. Cũng sẽ xuất động cường giả tới Thần Nữ Cung đón Lục Linh về, như vậy là vẹn cả đôi đường.
Lục Ly còn cáo biệt Thiên Đà Tử, đồng thời bảo Dạ Tra giải trừ Hồn trùng cho hắn. Thiên Đà Tử chân tâm thành ý ở lại Liễu gia, hắn biết rõ Liễu gia sau này có thể lên cao, quan trọng nhất là Dạ Tra có Thiên Xà Quả.