Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bây giờ cách tốt nhất là lập tức theo trên trời cao bay đi, rời khỏi giới diện này, chạy đi giới diện khác. Nhưng như vậy thì bọn họ vất vả đuổi theo xa như vậy có ý nghĩa gì? Mất đi Thánh Sơn, dù bọn họ trở lại thì được ích gì?
Thiên Thánh Tổ hung tợn nói:
- Đuổi theo kịp Lục Ly, đi theo hắn kéo hắn xuống nước!
Bây giờ chỉ có thể kéo gần khoảng cách với Lục Ly, mục đích bọn họ tiến vào là muốn lợi dụng cường giả ở đây trấn áp Lục Ly, tiếp đó cướp đoạt Thánh Sơn.
Bây giờ cường giả Tứ Tí tộc sắp hành động, là nguy cơ cũng là cơ hội cho bọn họ. Vì vậy, Thiên Thánh Tổ định liều một phen, nếu vẫn không được thì giết ra trùng vây. Thiên Thánh Tổ đoán giai đoạn đầu chắc Tứ Tí tộc không đến mức cử nhiều cường giả cấp Thánh Hoàng.
Bọn họ tăng nhanh tốc độ, một đường đuổi theo Lục Ly, tuy Lục Ly bỏ Thánh Sơn vào nhẫn không gian, nhưng chỉ cần Thánh Sơn còn ở trên người Lục Ly thì bọn họ vẫn cảm giác được.
Lục Ly không cưỡi Thánh Sơn nên mục tiêu khá lớn, tuy nhiên, hắn mà cảm giác có gì không ổn liền chui vào Thánh Sơn. Lục Ly đi trong núi hoang, tốc độ không nhanh không chậm. Hắn làm như vậy đương nhiên là với mục đích chờ Tứ Tí tộc tìm đến nhóm Thiên Thánh Tổ, chỉ cần xác định cường giả Tứ Tí tộc đánh chết mấy Thánh Tổ là hắn có thể rút.
Trên đường đi Lục Ly phát hiện thám báo của Tứ Tí tộc. Tứ Tí tộc phản ứng rất nhanh, mới qua năm ngày mà thám báo của họ đã tìm đến. Lục Ly luôn thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân nên cảm giác lực rất biến thái, thám báo không thể phát hiện ra hắn ở cự ly gần.
Đi vài canh giờ sau, Lục Ly phát hiện phía sau có tiếng xé gió nhẹ, hắn cơ hồ không có bất cứ do dự, lập tức lấy ra Thánh Sơn, lắc người đi vào.
“Hai Ma Tổ!”
Lục Ly cảm ứng một chút, phát hiện là hai Ma Tổ, hắn nhếch môi cười, cũng không có tăng nhanh tốc độ bay đi trốn, kiểm soát tốc độ luôn giữ khoảng cách với hai Thánh Tổ.
Hai Thánh Tổ cũng không có tăng tốc, Thánh Sơn nhanh hơn bọn họ nhiều, dù họ tăng tốc cũng vô ích. Thiên Thánh Tổ ngẫm nghĩ, khuếch tán hơi thở, cố ý hấp dẫn thám báo Tứ Tí tộc.
Thiên Thánh Tổ vừa khuếch tán hơi thở thì thám báo Tứ Tí tộc ở phương xa lập tức bị kinh động, có bảy, tám thám báo cấp tốc bay hướng bên này.
- Hú hú hú!
Có hai thám báo bay đến giữa không trung, nhìn thấy tình huống bên này lập tức phát ra tiếng hú sắc nhọn, thám báo từ bốn phương tám hướng phương xa đều chạy tới.
- Hừ!
Thiên Thánh Tổ và Vân Thánh Tổ hừ lạnh một tiếng, hai người thân thể biến thành hư ảnh, biến mất ở giữa không trung. Đám thám báo mất tung tích của hai Thánh Tổ, tự nhiên tập trung vào Thánh Sơn bay ở phía trước.
“Mợ nó, hai lão già này gian xảo quá!”
Lục Ly phát hiện loại tình huống này rất muốn chửi thề, hai người kinh động thám báo kéo đến, tiếp đó biến thành hư ảnh, khiến thám báo lầm cho rằng bọn họ đi vào Thánh Sơn, vậy thì Lục Ly sẽ nhận hết sức ép.
Vào thời khắc này, Lục Ly rất muốn trực tiếp khống chế Thánh Sơn bay lên trời cao, nhưng ngẫm lại mà vậy thì mục tiêu càng lớn, hơn nữa không dễ dàng tìm được lối ra, đành từ bỏ.
“Trốn!”
Hắn khống chế Thánh Sơn tăng tốc, đắc tội Tứ Tí tộc rồi thì không ở trong địa bàn của họ nữa, đi địa bàn của tộc quần khác ở tạm, có cơ hội sẽ chạy trốn.
Thánh Sơn tăng tốc, đám thám báo Tứ Tí tộc xoe tròn mắt. Tốc độ của Thánh Sơn còn chưa đạt đến mức tận cùng, chỉ xấp xỉ tốc độ của Thánh Hoàng, thoáng chốc cắt qua không gian bay hướng phương xa, biến mất ở chân trời mạn bắc.
Đám thám báo không ngừng hú, Tứ Tí tộc còn thông qua phương thức đặc biệt liên tục truyền ra ngoài tình huống nơi này, vô số thám báo ở bốn phía hành động.
Thánh Sơn một đường bay đi, một đường kinh động thám báo Tứ Tí tộc. Lần này Tứ Tí tộc phái ra rất nhiều thám báo, phỏng chừng ít nhất cỡ mấy vạn, có thể thấy Tứ Tí tộc trọng thị sự việc lần này cỡ nào.
“Sao có nhiều Tứ Tí tộc dữ vậy?”
Lục Ly thấy trên đường đầy rẫy thám báo Tứ Tí tộc, nhíu chặt chân mày, phải biết rằng nhân khẩu trong thành trì kia chỉ có mấy chục vạn, ba tộc chia đều thì mỗi tộc cỡ mười mấy vạn người, chẳng lẽ Tứ Tí tộc phái ra hơn một nửa quân sĩ?
Hơn nữa mới có vài ngày, đám thám báo toàn là Ngũ Kiếp đỉnh phong, tốc độ không nhanh, vậy mà trong vài ngày có thể tản ra nhanh như vậy?
Lục Ly không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, bay nửa canh giờ sau, đằng trước có hai chiếc chiến thuyền hàn thiết lao nhanh đến, còn chưa tới gần Thánh Sơn thì mấy nghìn quân sĩ, còn có tám cấp Đế bay ra khỏi thuyền.
“Tứ Tí tộc quả nhiên mạnh mẽ!”
Lục Ly cảm ứng một chút, phát hiện trong đó có hai cấp Đế hơi thở sánh bằng Chúc Thiên Đại Đế. Tứ Tí tộc tùy tiện phái ra một ít cấp Đế đều ở đỉnh phong, bộ tộc này có không ít Thánh Hoàng.
Vèo!
Lục Ly không dây dưa với mấy cấp Đế này, bởi vì hắn không muốn bại lộ Thánh Sơn có lực phòng ngự cường đại, nếu không thì sẽ kinh động Thánh Hoàng Tứ Tí tộc chú ý, đến lúc đó hấp dẫn một ít Thánh Hoàng cường đại đến truy sát thì sự tình sẽ càng tệ hại.
Lục Ly khống chế Thánh Sơn lập tức quay đầu, tốc độ lại lần nữa tăng mạnh. Vốn khi quay đầu sẽ có một khoảng thời gian tạm dừng, những cấp Đế đã áp sát. Nhưng Thánh Sơn tăng tốc, đám cấp Đế đánh ra công kích đều bị hụt.
Vèo!
Thánh Sơn rẽ một đường, chớp mắt biến mất ở chân trời xa, để lại mấy cấp Đế Tứ Tí tộc hai mặt nhìn nhau.
Một cấp Đế trầm ngâm một lúc, nói:
- Xem ra phải thỉnh các nguyên lão ra tay, dựa vào chúng ta thì khó mà đuổi theo kịp báu vật kỳ lạ này.
Tứ Tí tộc nói chuyện bằng ngôn ngữ thượng cổ, giống Ma Uyên, Vô Tận Thần Khư. Cái sừng trên đầu một Tứ Tí tộc sáng lên, một luồng sáng đen bắn lên cao.
Oong!
Giây lát sau, không gian bốn phía khuếch tán sóng gợn, tiếp đó xuất hiện một hư ảnh mơ hồ, Tứ Tí tộc ở xung quanh đều quỳ xuống, trầm giọng quát:
- Tham kiến Thập Tam Nguyên Lão!
Một giọng nói lạnh lùng mà già nua vang lên:
- Có chuyện gì?