Tâm tình của thiếu nữ đều là như thơ, tâm tình thiếu phụ lại ướt át. Thiếu nữ thẹn thùng, thiếu phụ quyến rũ, đây đều là lợi khí giết người.
Trong lòng Lục Ly cũng bỗng dưng rung động, vội vàng di dời ánh mắt, ho nhẹ một tiếng, xấu hổ nói:
- Tử quốc chủ quá khen, Lục Ly còn trẻ không hiểu chuyện, thực lực thấp kém, còn phải học tập nhân vật anh hùng như Tử quốc chủ nhiều hơn.
- Ha ha ha!
Tử Hoàn Kiều lại cười ha hả, tiếng cười hào khí can vân, khí trường mạnh mẽ vô cùng, người có thể trở thành quốc chủ quả nhiên không tầm thường.
Hắn nhìn Tử Liên Nhi với vẻ cưng chiều, đột nhiên khẽ thở dài nói:
- Lục công tử, nghe nói ngươi sắp rời khỏi Trung Châu? Tiểu nữ nhà ta gần đây mỗi ngày đều buồn bã ủ ê, cơm nước không màng, cũng chẳng còn nói cười. Hôm nay ngươi vừa tới, lập tức nhảy nhót như thỏ con, đứng ngồi không yên. Ài... Gái lớn rồi khó giữ trong nhà, hay là dứt khoát để nàng ta theo ngươi tới Trung Châu, cũng coi như lịch luyện một phen?
- Ặc.
Lục Ly và Vũ Hóa Thần, còn có một đám cường giả của Tử gia đều vô cùng ngạc nhiên. Lời này của Tử Hoàn Kiều là có ý gì? Là muốn thắt tơ hồng giúp Tử Liên Nhi à?
- Phụ vương!
Tử Liên Nhi xấu hổ đến mức hận không thể chui xuống đất, nàng ta hung hăng lườm Tử Hoàn Kiều một cái rồi xoay người bỏ chạy, Tử Hoàn Kiều lại cười ha ha, Lục Ly thì xấu hổ không thôi.
Tử Hoàn Kiều vươn tay ra vỗ vỗ vai Lục Ly, nói:
- Đi thôi, nha đầu này còn thẹn thùng, chúng ta mặc kệ nàng ta, đi uống rượu đi.
Không thể không nói, khí trường của Tử Hoàn Kiều quá mạnh, bất kỳ trường hợp nào cũng có thể điều khiển được, hắn dẫn đầu bước về phía trước, đám người Lục Ly cũng vào theo.
Hoàng cung!
Đây là lần đầu tiên Lục Ly thấy hoàng cung, bên trong khí phái sâm nghiêm, kim bích huy hoàng, lộ hết khí phái hoàng gia. Chính giữa phía trước có một đài cao, Tử Hoàn Kiều đi tới, từ trên cao nhìn xuống, khí phách hoàng giả khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Lục Ly được an bài ở hàng đầu, Vũ Hóa Thần và Minh Vũ ngồi sau hắn, ngồi đối diện là Tử Hoàng Ninh, thế này cũng đủ nể mặt rồi.
Về sau thì là yến hội rất không thú vị, các loại tâng bốc, kính rượu, Lục Ly uống say khướt, cũng ngại đùn đẩy. Chỉ có thể xã giao trước rồi tới Trung Châu sau.
Muốn tới Trung Châu thì phải ngồi truyền tống trận của Tử gia.
Uống đến giữa trưa, Lục Ly ngại không muốn dùng huyền lực bức ra, trực tiếp say ngất thì được Minh Vũ nâng xuống nghỉ ngơi. Ngủ hai canh giờ, Tử Hoàn Ninh lại tới mời Lục Ly uống rượu, Lục Ly không dám uống trong lòng, nếu không e là hôm nay lại không đi được.
Hắn bảo Tử Hoàn Ninh dẫn đi gặp Tử Hoàn Kiều, trực tiếp đề xuất muốn ngồi truyền tống trận tới Trung Châu. Tử Hoàn Kiều giữ lại một phen, thấy Lục Ly muốn đi, cũng không khuyên nhiều nữa, bảo Tử Hoàn Ninh mở truyền tống trận cho Lục Ly.
Vừa cáo biệt Tử Hoàn Kiều đi ra ngoài, Tử Liên Nhi đã tới rồi, nàng ta nhìn Lục Ly, mặt vẫn đỏ bừng, cố lấy hết dũng khí nói:
- Lục Ly, ngươi thật sự muốn tới Trung Châu à? Ngươi... có còn quay về không?
Lục Ly nghiêm túc suy nghĩ một phen, nói:
- Có lẽ sẽ trở về, cũng có lẽ sẽ không!
Tử Liên Nhi có chút mất mát, lại không nói gì, chỉ mấp máy môi gật đầu nói:
- Vậy ngươi đi đường bảo trọng.
- Liên Nhi tiểu thư cũng bảo trọng.
Lục Ly nói một câu, dứt khoát xoay người bước ra ngoài, lưng thẳng như kiếm, bước chân vững vàng, rất nhanh liền biến mất ngoài cửa lớn.
Tử Liên Nhi đứng tại chỗ, sắc mặt có chút khó coi, nàng ta biết Lục Ly lần này đi, có lẽ hai người có thể cả đời sẽ không gặp lại nữa.
Một thân ảnh cao to đi ra, đứng bên cạnh Tử Liên Nhi, hắn nhìn phương hướng Lục Ly biến mất, nói:
- Liên Nhi, thích thì đuổi theo, từ phong cách hành sự của người này cho thấy, hắn là một nam hài không tồi, rất xứng với ngươi. Bắc Mạc bao năm qua khó lắm mới xuất hiện một người như vậy, thả ra là mất đấy.
Tử Liên Nhi lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết có phải thích hay không, có lẽ phần lớn là thất vọng, thất vọng vì năm đó đã không dẫn hắn về Tử gia. Có những chuyện, có những người đã lỡ rồi thì lỡ luôn đi, có cưỡng cầu cũng không được gì, tất cả cứ tùy duyên.
Tử Hoàn Kiều hơi gật đầu, hắn đã sáng tạo cơ hội giúp Tử Liên Nhi, cũng đã cho nàng ta đủ dũng khí. Nếu đây là lựa chọn của Tử Liên Nhi, hắn cũng không muốn nói thêm nhiều.
...
Trên quảng trường của Thiên Vũ Thành người đông nghìn nghịt, đều nghe nói Lục Ly tới, còn nhận được tin tức truyền tống trận siêu cấp sắp mở. Truyền tống trận này không phải là có thể mở tùy tiện, không có sự đồng ýcủa Tử Hoàn Kiều, không ai có tư cách mở truyền tống trận này.
- Đó chính là Lục Ly à?
- Trẻ tuổi quá.
- Đi theo phía sau là Vũ Hóa Thần, người đeo mặt nạ Quỷ Sát chắc là Minh Vũ, quả nhiên là Lục Ly rồi.
Sau khi Lục Ly đi ra ngoài, bên ngoài lập tức vang lên những tiếng động nhốn nháo, rất nhiều người đều thấp giọng nghị luận, cũng có không ít tiểu thư của tiểu gia tộc nhìn chằm chằm Lục Ly một cách mê mẩn.
Lục Ly hiện tại đã quen với loại trường hợp này rồi, hắn lạnh lùng dẫn người tiến về phía trước, lập tức đi vào một truyền tống trận cực lớn, nhìn Tử Hoàn Ninh, nói:
- Đại trưởng lão, một lần truyền tống cần bao nhiêu huyền tinh?
- Không cần!
Tử Hoàn Ninh lắc đầu cười nói:
- Quốc chủ đã dặn, không thể nhận huyền tinh của ngươi. Chút tiêu hao này Tử gia vẫn có thể thừa nhận được, Lục công tử đừng khách khí.
- Vậy đa tạ.
Lục Ly gật đầu, không nhiều lời, trong tay Tử Hoàn Ninh đánh ra huyền lực, mấy trưởng lão rất nhanh liền cắm vô số huyền tinh và trận thạch đặc thù vào. Truyền tống trận hơi sáng lên, toàn bộ quảng trường đều chấn động kịch liệt, tiếp theo một cỗ khí tức khủng bố từ trong truyền tống trận tỏa ra, một đạo quang mang ngút trời đâm thẳng vào trong mây, quang mang càng lúc càng sáng, cuối cùng ba người Lục Ly biến mất trong truyền tống trận.
- Rồng bay trên chín tầng trời!
Chờ quang mang của truyền tống trận dần dần yếu đi, Tử Hoàn Ninh cảm khái nói:
- Chỉ là không biết con rồng này sẽ bay được bao xa? Hay là nửa đường chết non?