Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Quân sĩ phất tay nói:
- Bên kia có một thương hội, ngươi dù gì cũng có mang báu vật đúng không? Không có Thiên Lân Thạch thì không cho phép vào thành.
- Tốt, đa tạ!
Lục Ly chắp tay đi phía tây thành, lúc trước thám báo không có nói cho hắn vào thành cần có Thiên Lân Thạch, nếu biết trước hắn đã lấy nhẫn không gian của hai thám báo, chắc chắn trên người bọn họ có Thiên Lân Thạch. Nhưng Lục Ly mang khá nhiều báu vật, bán một chút chắc có thể đổi được mấy vạn Thiên Lân Thạch?
Chỉ mất nửa canh giờ Lục Ly đã tìm được Xích Phong Sơn, ngọn núi này rất dễ tìm, bởi vì bên này chỉ có một ngọn núi, đơn độc. Trên đỉnh núi có một tòa thành bảo, rất rõ ràng là thành bảo chợ đen.
Có thể mở một chợ đêm ngầm ở ngoài thành thì nơi này chắc chắn có bối cảnh rất cứng. Lục Ly đến gần, trông thấy có người ra vào nhộn nhịp, thấy hắn đến cũng không có người để ý.
Đi vào đại điện, Lục Ly phát hiện bên trong chia ra rất nhiều tiểu thiên điện, có một lão già nghênh đón, hỏi thăm Lục Ly đến mua hay bán đồ. Lục Ly không có một Thiên Lân Thạch thì mua cái gì? Tự nhiên đi chỗ bán đồ.
Lão nhân kia mang theo hắn đi một thiên điện, khiến hắn lấy ra thứ muốn bán, tiếp đó định giá. Lục Ly suy nghĩ một lúc, từ trong nhẫn không gian lấy ra một ít thần dược, những thứ này đều là thần dược hàng đầu trong Tam Trọng Thiên, có giá trị rất cao trong Tam Trọng Thiên.
- Đây là Âm Dương Thảo đúng không? Mới có vạn năm tuổi, không đáng giá Thiên Thạch. Một trăm gốc của ngươi tính ba mươi Thiên Thạch vậy.
- Thần dược này hơi thú vị, tương tự Phong Nguyên Diệp, mấy chục gốc có thể định giá năm mươi Thiên Thạch...
Lục Ly lấy ra gần nghìn gốc thần dược, kết quả bị lão già này đánh giá xong chỉ đáng giá hơn một trăm viên Thiên Thạch.
Lục Ly xoe tròn mắt, hắn không vội bán, mà là lấy ra một món đế binh hỏi:
- Binh khí này giá trị bao nhiêu?
- Đế binh hả?
Lão già thản nhiên liếc mắt một cái, không có một chút cảm thấy hứng thú, khoát tay nói:
- Một nghìn Thiên Thạch đi, binh khí này của ngươi thời gian nuôi dưỡng không lâu, không đáng giá Thiên Thạch.
Lục Ly mắt tròn mắt dẹt, một món đế binh chỉ có thể ở trong thành một trăm ngày? Thành trì này còn là chỗ cho người ở không? Cấp Đế như hắn bán hết báu vật bình thường mang trên người e rằng không ở nổi vài năm.
Lục Ly do dự, lão nhân nhe răng cười hỏi:
- Vị tiểu ca này lần đầu tiên tới Phi Tiên Giới đúng không?
Lục Ly nhẹ gật đầu, theo sau hỏi thăm:
- Lão trượng, sao thành trì trong Phi Tiên Giới này đắt quá vậy? Phí vào thành một ngày phải trả mười Thiên Thạch? Người bình thường sao ở nổi?
- Ngươi cũng nói là người bình thường, tự nhiên chịu không nổi!
Lão già rõ ràng không phải nhân tộc thuần chủng, trên trán có hoa văn màu đỏ, mắt màu tím, mũi khoằm, hai lỗ tai hơi nhọn.
Lão già chậm rãi nói:
- Muốn ở trong thành thì chỉ có thể nghĩ cách mua một chỗ ở, không có nơi ở thì cho dù là cường giả cấp Thánh bình thường cũng không chịu nổi. Cho nên nếu ngươi muốn ở lâu dài trong thành phải mua một chỗ ở.
Lục Ly tò mò hỏi:
- Mua chỗ ở cần bao nhiêu Thiên Thạch?
- Không đắt!
Lão nhân nhe răng cười nói:
- Vương Thành giống như Huyền Vũ Thành, chỗ nhỏ nhất cỡ mười vạn Thiên Thạch. Hoàng Thành đắt gấp mười lần, nếu ngươi muốn đi Thánh Thành mua một chỗ trang viên thì phỏng chừng ít nhất phải có nghìn vạn Thiên Thạch.
- Nghìn vạn...
Lục Ly trợn tròn mắt, một món đế binh chỉ được một nghìn Thiên Thạch, muốn có một trang viên trong Thánh Thành phải đổi một vạn món đế binh? Người đầu óc bình thường chắc sẽ không làm việc ngốc như vậy.
Lục Ly không hoàn toàn tin tưởng lão nhân này, hắn tự nhiên không bán đế binh. Lục Ly chỉ có một món đế binh này, lấy được lúc giết địch. Bản thân hắn không có thời gian luyện chế đế binh, cũng không có thời gian nuôi dưỡng, tuy rằng hắn không cần nhưng giữ lại tốt hơn.
Lục Ly bán một ít thần dược, đổi hơn hai trăm Thiên Thạch, vào thành tìm hiểu một ít tin tức rồi tính tiếp. Lấy Thiên Thạch xong Lục Ly đi thành trì, giao một trăm Thiên Thạch.
Quân sĩ kia đưa cho Lục Ly một tấm lệnh bài, hơn nữa dặn dò:
- Lệnh bài này sẽ tan rã sau mười ngày, ngươi nhất định phải lập tức rút ra thành trì, nếu không thì trên người không có lệnh bài, ngươi bị bắt sẽ chịu phạt nặng.
- Biết!
Lục Ly âm thầm bĩu môi, Phi Tiên Giới thật thông minh, đến giờ thì lệnh bài tự động biến mất, không có lệnh bài thì không được ở trong thành.
Trước khi Lục Ly vào thành bị quân sĩ dặn dò vài điều, không được vô cớ khiêu khích, nếu không thì sẽ bị phạt nặng. Không được ra tay, nếu không thì sẽ bị nháy mắt đánh chết, không được làm điều phi pháp, nếu không thì cũng sẽ bị phạt nặng...
Tóm lại phải giữ khuôn phép khi ở trong thành, yên phận, không có hành động bất lương nào, nếu không đều sẽ bị phạt nặng. Ví dụ như đùa giỡn nữ nhân, nếu bị nàng ta tố cáo thì ngươi có lẽ sẽ bị xử phạt mấy trăm Thiên Thạch, nếu không nộp Thiên Thạch sẽ bị bắt làm khổ sai.
Quân sĩ kia còn cho Lục Ly một bản sổ tay, bên trong liệt kê từng khoản quy định của thành, viết rõ ràng. Lục Ly tùy ý nhìn lướt qua rồi cất vào, đi vào trong thành, thành trì này thật sự rất lớn, bên trong cũng có rất nhiều con dân, các loại chủng tộc kỳ dị đều có đủ, Lục Ly nhìn hoa cả mắt.
Nhưng mặc kệ là chủng tộc gì, ở trong thành đều là ngoại hình hơi giống nhân tộc, cùng lắm giữ lại chút đặc sắc của bản tộc. Lục Ly ngẫm nghĩ thấy cũng hợp lý, tộc quần quá nhiều, rất nhiều tộc quần hình thể to lớn, nếu bọn họ không biến thành hình người, đi vào thành có lẽ sẽ phá hủy nhiều kiến trúc.
Nhiều tộc quần, hình thể có lớn có nhỏ, Phi Tiên Giới là nơi mấy trăm chủng tộc ở chung, cho nên chỉ có thể dựa theo một tiêu chuẩn, biến hình thể kích cỡ xấp xỉ nhau.
Thật ra chủng tộc ở đây không phải biến hóa theo nhân tộc mà là dựa theo Hoang tộc. Ngoại hình của Hoang tộc xấp xỉ nhân tộc, trong Thiên Hoang Tinh Vực, Hoang tộc là bá chủ vô thượng, tự nhiên lấy Hoang tộc làm đầu.