Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đằng trước còn có tám hàng cây cột đá, tức là Lục Ly còn phải chịu đựng tám đợt công kích. Mỗi đợt công kích mạnh hơn đợt trước, Lục Ly có thể chống cự ha không là cả một vấn đề.
Đã đi đến nơi này, hắn còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể cắn răng vọt tới trước. Công kích lần thứ bốn tăng lên tám đợt, uy lực không tăng lên quá nhiều, Lục Ly chịu đựng được, lần này bị thương càng thêm nghiêm trọng một ít. Lục Ly ngừng lại, luyện hóa một ít thần dược, hắn muốn đợi vết thương lành lại đôi chút mới đi tiếp.
Oong!
Ai biết hắn chờ giây lát, bốn cây cột ở bốn phía đột nhiên sáng lên, tiếp đó bốn cây cột đều bắt đầu công kích, Lục Ly vội vàng lao tới trước, thần văn ở đây quả nhiên sẽ không để lại góc chết, sẽ không khiến Lục Ly có thời gian thở dốc.
Ầm ầm ầm!
Lục Ly một đường xông lên, dùng hết mọi chiêu thức, hắn lại lấy ra Thánh Sơn. Hắn không thể ở trong Thánh Sơn, bởi vì sẽ bị chấn động văng ra, nhưng hắn có thể sử dụng Thánh Sơn như tấm chắn, có thể giúp hắn ngăn trở công kích một bên, vậy thì hắn chỉ cần hóa giải từ bên còn lại là được.
Vậy thì áp lực của hắn sẽ nhỏ rất nhiều, tuy rằng cũng sẽ bị thương, nhưng chỉ là vết thương nhẹ, không đến mức tổn hại nặng. Hắn một đường bay đi, cảm giác như chém tướng vượt ải, một hơi vọt qua sáu hàng cây cột đá.
- Phụt!
Đến hàng cột đá thứ bảy thì Lục Ly không chịu đựng nổi, bị tổn hại nặng, hắn ói ra từng ngụm máu, vảy trước ngực và sau lưng bị xé rách, nhiều chỗ lộ xương.
- Đi!
Chỉ còn ải cuối cùng, vượt qua được ải này là thắng lợi, hắn có thể sống tiếp.
Hắn hít một hơi thật sâu, bay tới trước, hai cây cột đá nhấp nháy ánh sáng liên tục, vô số công kích bắn ra, cây cột đá hai bên bắn ra mấy chục công kích, mỗi một đợt uy lực công kích đều cực kỳ khủng bố.
Lục Ly lấy ra Thánh Sơn, khiến Thánh Sơn biến lớn, hắn núp sau một bên Thánh Sơn, vậy thì hoàn toàn không cần lo công kích bên trái, chỉ cần phòng ngừa công kích bên phải.
Pháp tướng, Nguyên Lực chiến nhẫn, Trật Tự Thần Liên vân vân.
Lục Ly dùng hết thủ đoạn, hóa giải rất nhiều công kích, nhưng vẫn có vài đợt công kích đánh trúng Lục Ly. Lúc này hắn đã bất chấp, chỉ biết điên cuồng vọt tới trước.
Ầm ầm ầm!
Khi Lục Ly lao ra lại túng hai đợt công kích, đầu bị giã mạnh, trước mắt tối đen, trực tiếp hôn mê ngã xuống đất, hơi thở yếu ớt đến cực độ.
Vèo!
Huyết Linh Nhi khống chế Thánh Sơn bay tớithu Lục Ly vào, ném hắn vào Thiên Trì. Trong Thiên Trì có một ít năng lượng, Lục Ly hấp thu năng lượng trong Thiên Trì xong vết thương dần tốt hơn, xem tình huống thì chưa chết được.
Vèo!
Huyết Linh Nhi khống chế Thánh Sơn bay tới trước, nàng biết phía sau có truy binh, cho nên trốn càng xa tốt. Phía trước có một cánh cửa, trên cửa tự nhiên có thần văn.
Huyết Linh Nhi khống chế Thánh Sơn ngừng lại, theo sau bắt đầu phá giải cánh cửa này. Giây lát sau, Huyết Linh Nhi rất là khiếp sợ, bởi vì thần văn trên cánh cửa này mạnh hơn trước kia gấp mấy lần, dù là Huyết Linh Nhi cũng cần nửa tháng mới phá vỡ được, đến lúc đó truy binh chắc chắn sẽ đuổi theo kịp.
Huyết Linh Nhi không có tình cảm của loài người, không suy nghĩ nhiều, bắt đầu cấp tốc phá giải thần văn. Hết thảy đợi Lục Ly tỉnh lại rồi tính tiếp, tuy hắn bị thương rất nặng nhưng ước chừng vài ngày là sẽ tỉnh lại.
Huyết Linh Nhi tính toán sai, lần này Lục Ly ngủ mê man thời gian dài, mười ngày nháy mắt trôi qua, hắn vẫn chưa tỉnh lại. Giờ phút này phía sau truyền đến từng đợt tiếng xé gió, bốn cường giả thi nhau lao vào, là Ngao Việt, Ngao Khí, Cầu An, Ngao Vận.
“Nguy rồi!”
Huyết Linh Nhi cảm ứng được, lập tức hoảng loạn truyền âm cho Lục Ly:
“Chủ nhân mau tỉnh lại, truy binh đến!”
Nhóm Ngao Khí lòng vòng trong mê cung thật lâu, cuối cùng nhờ Ngao Khí phá giải thần văn, tìm được lối ra. Nếu không thì chỉ trông vào đi lung tung tìm kiếm chắc chắn không tìm được.
Nhưng bởi vì tất cả cường giả tách ra, Ngao Khí chỉ tìm được vài người, Ngao Việt sợ để Lục Ly chạy mất nên không đợi mấy Thánh Hoàng khác, lấy tốc độ nhanh nhất đuổi theo.
Sơn cốc ở đoạn đường sau không tạo thành ảnh hưởng quá lớn với bọn họ, những con rắn độc đa số rất độc, nhưng Ngao Việt là cường giả nổi tiếng của Xích Long tộc, mãnh thú cấp bậc cỡ này tự nhiên không cách nào thương tổn hắn, nếu không thì hắn mấy năm nay sống uổng.
Tiếp theo là quái vật hồn thể cũng không cách nào ngăn trở bọn họ, Lục Ly đã đoán sai, nhóm Ngao Việt không đi cùng một con đường, nhưng cuối cùng đều dẫn đến đại điện này.
- Đuổi theo kịp!
Bốn cường giả nhìn thấy Thánh Sơn ở phương xa, vết máu dưới đất thì vui mừng quá đỗi. Đuổi theo lâu như vậy, rốt cuộc bắt kịp. Dọc đường đi đã không còn hơi thở của Lục Ly, Cầu An và Ngao Việt rất lo âu, không ngờ đuổi theo kịp ở chỗ này.
- Ha ha ha, lần này xem ngươi chạy đi đâu?
Ngao Vận không kịp nghỉ ngơi, lập tức điên cuồng bay tới trước, mới đến hàng cây cột đá thứ nhất thì cột đá lập tức ánh sáng lấp lánh, tiếp đó hai đợt công kích bắn tới. Trong phút chốc Ngao Vận không phản ứng lại, thoáng chốc bị đánh trở về, nhưng lực phòng ngự của hắn không kém, không bị thương.
- Đừng lỗ mãng!
Ngao Việt khiển trách:
- Ngươi không thấy phía trước có vết máu sao? Nơi này rõ ràng có thần văn, Ngao Khí, ngươi nhìn xem có thể phá giải không?
Ngao Khí đã sớm quan sát, hắn cảm ứng nửa canh giờ, lắc đầu nói:
- Thần văn ở đây rất khó phá, muốn phá giải ít nhất phải mấy năm, không đáng giá, cứng rắn xông đi!
- Được!
Ngao Việt gật đầu, phất tay nói:
- Ta đi trước mở đường, Ngao Khí và Cầu An nguyên lão ở giữa, Ngao Vận, ngươi ở phía sau.
- Tốt!
Sức chiến đấu của Ngao Khí, Cầu An kém hơn một ít, xếp ở giữa là bảo hộ bọn họ. Ngao Khí và Cầu An tự nhiên vui vẻ, có người giúp bọn họ làm lá chắn, bọn họ không cần chịu khổ.
Bùm bùm bùm!
Bốn người bay qua hàng cột đá thứ nhất, hai cây cột đá sáng lên, lần này bắn ra không phải lưỡng hai đợt công kích mà là mười đợt.