Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Ôi...
Ly tiểu thư khẽ thở dài nhưng không ngăn cản, cũng không nói gì. Cẩu An không biết liêm sỉ, còn nói bản thân không phải Thiên Cẩu tộc thì nàng còn nói được gì? Cẩu An tự tìm cái chết, vậy cũng không trách được nàng.
Nàng đã sớm lấy ra ấn thạch, ghi chép những chuyện vừa xảy ra. Sau chuyện này dù cho Thiên Cẩu tộc đại náo thì nàng lấy ra ấn thạch, Thiên Cẩu tộc còn có thể nói được gì.
Công kích của đám Thánh Hoàng đánh lên phía trên đài cao, Cẩu An sắc mặt đại biến, đang chuẩn bị hết khả năng để phòng ngự và né tránh thì lúc ấy trên đài cao đột nhiên lóe lên một tia sáng, sau đó một lồng sáng xuất hiện bao bọc lấy đài cao.
Rầm rầm rầm rầm!
Hơn mười luồng công kích mạnh mẽ đánh lên thần văn, thần văn rung động dữ dội, toàn bộ đại điện sáng lòa, tựa hồ toàn bộ nơi này đều chấn động.
- Thần văn của đài cao nối liền với đại trận thần văn của toàn bộ mộ địa!
Cả đám cường giả đều hơi biến sắc, bởi lẽ tuy rằng lồng sáng kia chấn động dữ dội nhưng không có xu hướng bị phá vỡ. Nếu bằng này cường giả cùng nhau công kích đều không phá được, vậy thì sẽ không có khả năng giết chết Cẩu An, chỉ đành lên trên đài cao công kích hắn mà thôi.
Mấu chốt đó là Cẩu An không phải kẻ yếu, lúc này không thể đứng thẳng trên đài cao, chỉ có thể bò lên một như con chó tầm thường. Sức chiến đấu của bọn họ không mạnh hơn Cẩu An là bao, cho nên bọn họ cũng chỉ đành bò lên. Bọn họ ở bên dưới đài cao, Cẩu An ở trên đài cao. Bọn họ không thể công kích được Cẩu An, đợi đến khi bọn họ bò lên đến nửa, phỏng chừng Cẩu An đã lấy được Ung Hoàng Kích rồi.
- Tiến lên!
Một Thánh Hoàng thét lên một tiếng, dẫn đầu phóng lên, lên đến bậc đá đầu tiên mà cơ thể hắn đã run rẩy, suýt nữa quỳ xuống. Nhưng mà Thánh Hoàng có sức chiến đấu không tệ lắm, miễn cưỡng chống cự, nhanh chóng phóng lên bậc đá thứ hai.
Mấy Thánh Hoàng phía sau lập tức đi theo, khi hai Thánh Hoàng cùng đồng thời bước lên bậc đá đầu tiên, hai kẻ này lập tức bị trọng lực mạnh mẽ trấn áp cùng lúc không tài nào nhích lên. Một Thánh Hoàng lập tức gầm lên:
- Buộc phải lên từng người một, không được tiến lên đồng thời, nếu không uy lực của thần văn sẽ chồng chất.
Một trong hai Thánh Hoàng lùi xuống, trọng lực quả nhiên suy giảm, đám Thánh Hoàng chỉ đành leo lên phía trên từng người một, tổng cộng có sáu Thánh Hoàng mạnh mẽ tiến lên, những Thánh Hoàng còn lại thì xông lên hai đài cao khác.
Trong hai đài cao còn lại, một cái có chiến giáp đẹp đẽ, đây chính là Ung Hoàng Giáp nổi danh, là thần khí phòng ngự cao cấp nhất. Một cái khác có nhẫn không gian gọi là Ung Hoàng Giới, chiếc nhẫn này là thần khí phòng ngự linh hồn, đều là chí bảo làm nên tên tuổi của Ung Hoàng.
Ung Hoàng Kích là mạnh nhất, cũng là thứ mà tất cả Thánh Hoàng đều mơ tưởng. Nhưng tòa đài cao này chỉ có thể leo lên từng người một, phía trước đã có nhiều Thánh Hoàng leo lên như vậy, các Thánh Hoàng phía sau còn theo lên làm gì? Tính ăn hôi sao?
“Ngao Việt!”
Ngao Khí có chút nóng lòng, có nhiều Thánh Hoàng đi tới như vậy, chắc chắn sẽ lấy được Ung Hoàng Kích, đến khi ấy chuyện này sẽ phiền phức. Hai thánh binh còn lại cũng vô cùng mạnh mẽ, hiện giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác đoạt mất.
“Không nên gấp gáp!”
Vào lúc này Ngao Việt vẫn rất bình tĩnh, hắn truyền âm nói: “Cục diện không loạn thì chúng ta không có bất kỳ cơ hội nào. Nếu làm xằng bậy, không những sẽ xảy ra chuyện mà còn có khả năng liên lụy tới bộ tộc. Cứ chờ xem, tìm được cơ hội thích hợp sẽ ra tay hành động. Hơn nữa không phải ngươi nói phía trên có thần văn rất mạnh hay sao? Chắc gì bọn chúng đã lấy được?”
“Chờ xem sao!”
Ngao Việt khẽ thở dài, vào lúc này hai đại cường giả đã không còn để tâm đến Lục Ly, thậm chí bọn hắn còn quên mất Lục Ly, một lòng nhìn chằm chằm vào Ung Hoàng Kích.
...
Lúc này Lục Ly đang ở trong hành lang. Hành lang này có bày huyễn trận rất cường đại, Lục Ly khống chế Thánh Sơn bay về phía trước. Có điều hắn cảm thấy hành lang này như vô cùng vô tận, vĩnh viễn không thể đến được điểm cuối.
Đáng lẽ hành lang thẳng như này, hơn nữa cũng không lớn thì cho dù bên trong có ảo trận mạnh hơn nữa, nhưng chỉ cần bay về phía trước thì chắc chắn tới được đích, bởi vì phi hành theo hướng khác chắc chắn sẽ gặp vách tường ngăn cản. Nếu bay về phía sau thì chỉ có thể bay về đại điện lúc trước.
Thần văn ở hành lang này vô cùng thần kỳ, cho dù Lục Ly thôi động Đại Đạo Chi Ngân để cảm ứng cũng chỉ cảm thấy nơi này là một mảng hư không vô tận, nơi này không có gì cả, chỉ đen tối đến dọa người.
Hơn nữa Lục Ly thử bay sang phải trái nhưng không đụng trúng vách tường hành lang, có cảm giác nơi này là một mảng hư không, hắn đánh mất phương hướng, lạc lối ở bên trong hư không vô tận.
Bay đằng đẵng một canh giờ, Lục Ly dừng lại. Về sau tốc độ của Thánh Sơn càng nhanh, phi hành với tốc độ lâu như vậy e rằng đã qua mấy thiên vạn dặm, cho nên hắn tuyệt đối không nên bay thẳng.
“Huyết Linh Nhi, đi thăm dò!”
Lục Ly dừng lại, bay tiếp về phía trước không phải là cách, chi bằng để Huyết Linh Nhi đi ra phá giải thần văn. Bằng không cứ tiếp tục thế này, không biết ngày tháng nào mới có thể ra ngoài được.
Huyết Linh Nhi đi ra thăm dò, lát sau truyền âm về: “Chủ nhân, chúng ta vẫn đang ở trong hành lang, hơn nữa chưa đi về phía trước được bao xa, có vẻ mới đi được mấy dặm. Huyễn trận ở đây quá thần kỳ, quả thực ảo diệu như thần.”
Lục Ly gật đầu, đây đúng là ảo diệu như thần, hắn khống chế Thánh Sơn phi hành thẳng tắp, bản thân hắn cảm thấy đã bay được ít nhất mấy thiên vạn dặm, hiện giờ phát hiện chỉ được mấy dặm? Chuyện này như đùa.
“Lẽ nào ở đây có thần văn không gian và thời gian?”
Lục Ly nghĩ tới một khả năng, trừ phi có thần văn như vậy nếu không thì hoàn toàn không thể giải thích được. Bởi lẽ Thánh Sơn là vật chết, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Lục Ly, đồng nghĩa với việc chỉ có thể bay thẳng về phía trước.