Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Rầm rầm rầm rầm!
Ly tiểu thư phóng đi rất mạnh mẽ, trên người xuất hiện một chiến giáp màu lửa đỏ. Đây là chiến giáp mà Phu Tổ tự tay luyện chế cho nàng, còn khắc lên mấy pháp tắc chân ý phòng ngự cường đại, khiến sức phòng ngự của chiến giáp được nâng lên vô cùng lớn.
Ly tiểu thư xông qua liên tục bảy tám quan, trên người một có lấy một chỗ thương tích, có điều phía sau bị chấn thương, lúc nàng xông tới thì chỉ vương lại máu trên khóe miệng, sức phòng ngự mạnh đến đáng sợ.
Vèo!
Phía sau có hai cường giả Hoang tộc xông đến, hai người này bị thương nặng hơn so với Ly tiểu thư. Ly tiểu thư không vội vàng tiến vào đại môn mà chờ đợi các cường giả phía sau lần lượt vào hết. Mười mấy cường giả đều rất mạnh, chỉ có hai người không chống đỡ được phải lùi lại.
- Không chờ bọn họ, đi thôi!
Ly tiểu thư dẫn đầu bước vào đại môn, đại môn này đã bị đóng kín. Có điều Ly tiểu thư chỉ đẩy nhẹ một cái đã mở ra. Ở đại môn này Ngao Khí không kịp mở lại thần văn bên trong, thế nên đám Ly tiểu thư mới dễ dàng bước vào.
- Hửm?
Bên trong, Ngao Việt cùng Ngao Khí vẫn đang đứng dưới đài cao, chờ đợi Cẩu An lấy được Ung Hoàng Kích hoặc là rút lui xuống. Mà lúc này Cẩu An mới chỉ bò lên được bậc đá thứ mười bốn.
Ba cường giả phát hiện phía sau xuất hiện từng luồng hơi thở mạnh mẽ, lập tức quay đầu nhìn ra, khi thấy mười mấy cường giả Thánh Hoàng thì gương mặt đại biến.
- Hoang tộc? Ly tiểu thư!
Đặc biệt là khi nhìn thấy Ly tiểu thư, sắc mặt Ngao Việt càng thêm mất tự nhiên. Ly tiểu thư cùng hai Thánh Hoàng không quá mạnh, nhưng các nàng đều là Hoang tộc. Đặc biệt Ly tiểu thư có thân phận tôn quý, nếu kẻ nào dám giết nàng thì Hoang tộc chắc chắn sẽ nổi giận, có thể diệt cả Xích Long tộc cũng nên...
- Ung Hoàng Kích!
Đám Thánh Hoàng tiến vào không để mắt tới đám Ngao Việt, tất cả đều bị Ung Hoàng Kích thu hút sự chú ý. Ngoại trừ Ly tiểu thư thì các Thánh Hoàng còn lại ánh mắt đều trở nên nóng rực, đây chính là một trong nhưng thánh binh mạnh nhất trong thiên hạ.
Ngao Việt chuyển động con ngươi vài vòng, khi nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của đám Thánh Hoàng kia, nội tâm hắn hơi động, lập tức truyền âm cho Ngao Khí cùng Cẩu An: “Chúng ta lùi lại, không cần tranh đoạt Ung Hoàng Kích, nếu không sẽ trở thành mục tiêu bị đánh giết, trước tiên cứ lùi qua một bên.”
“Không đoạt?”
Ngao Khí có hơi không nỡ, hắn truyền âm nói: “Đám Thành Hoàng này không tính là mạnh, nếu chúng ta liều mạng thì vẫn có cơ hội.”
“Không có cơ hội!”
Ngao Việt lắc đầu, truyền âm tới: “Ba Thánh Hoàng của Hoang tộc đều ở đây, trừ phi chúng ta giết chết các nàng, nếu không sẽ không có cơ hội. Không phải chúng ta không tranh đoạt, mà là trước tiên cứ im lặng quan sát, để mười mấy Thánh Hoàng này tranh đoạt xem sao.”
“Đã hiểu!”
Ngao Khí đã hiểu ra, mười mấy Thánh Hoàng này không cùng một chủng tộc, tuy rằng đều là Lưỡng Nghi Giới nhưng vẫn không phải là một, để cho bọn chúng cắn nhau một hồi, lát nữa sẽ đục nước béo cò.
Ngao Khí dẫn Ngao Việt lùi sang một bên. Cẩu An lại không nỡ, hắn đã đi xa như vậy, sao thể có lùi xuống được,chỉ cần lấy được Ung Hoàng Kích thì hắn có thể nghĩ cách chạy thoát.
Ly tiểu thư có để ý đến Ngao Việt cùng Ngao Khí rút lui, các Thánh Hoàng còn lại cũng giật mình bừng tỉnh, một Thánh Hoàng liền kêu lên:
- Ngao Việt, Cẩu An, hai tộc các ngươi có ý gì? Nơi này chính là Lưỡng Nghi Giới, các ngươi nhiễm nhiên vi phạm quy ước đi vào, há chẳng phải không coi Hoang tộc bọn ta ra gì sao? Ung Hoàng mộ đặt ở Lưỡng Nghi Giới, vậy nên bảo vật trong này đều thuộc về bọn ta. Các ngươi dám cướp giật thì chính là đối địch với tất cả chủng tộc bọn ta.
Thánh Hoàng này rất biết cách ăn nói, kéo Hoang tộc xuống nước. Sau đó lại nói bảo vật nơi này thuộc về chủng tộc ở Lưỡng Nghi Giới, ý rằng Hoang tộc cũng không được tranh cướp, nói qua nói lại cũng chỉ muốn Ung Hoàng Kích.
- Ha ha!
Ngao Việt cười nhạt đáp lại:
- Chúng ta không đến cướp bảo vật, mà là đuổi giết một kẻ thù. Ung Hoàng Kích để cho các ngươi, Xích Long tộc chúng ta tuyệt đối không cướp đoạt bất kỳ một bảo vật nào. Sau chuyện này tộc bọn ta sẽ cho các ngươi một giải thích rõ ràng.
Ngao Việt cũng là người thông minh, qua một hồi đã biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, cũng là thể hiện bản thân không muốn tranh cướp Ung Hoàng Kích.
- Cẩu An, ngươi còn không đi xuống?
Một đám Thánh Hoàng đều đưa mắt nhìn Cẩu An, bởi vì hắn còn đang bò lên trên.
Cẩu An lại hoàn toàn không để ý tới, liều mạng bò lên trên. Thánh Hoàng kia nhất thời giận dữ, chắp tay với Ly tiểu thư nói:
- Ly tiểu thư, ngài cũng nhìn thấy rồi đấy. Đây không phải là chúng ta muốn gây sự, mà là Cẩu An này khinh người quá đáng, nếu hắn còn không dừng lại thì chúng ta buộc phải ra tay.
Khuôn mặt tươi cười của Ly tiểu thư cũng trở nên u ám. Nàng đại diện cho Hoang tộc đến đây, hiện giờ Cẩu An này không coi nàng ra gì, cũng có nghĩa là coi thường Hoang tộc, chuyện này sao có thể khiến nàng không giận?
Nàng dừng một lát, trong tay xuất hiện một miếng lệnh bài, trên đó viết một chữ “Hoang” lớn, giọng nói êm ái của nàng vang lên:
- Cẩu An nguyên lão, ta đại diện cho Hoang tộc tới đây, mong ngươi lập tức rút lui, bằng không... Ta sẽ không ngăn cản được bọn họ đâu, đến lúc ấy Thiên Cẩu tộc các ngươi cũng chịu liên lụy.
- Ha ha ha!
Cẩu An liều mạng lại bò thêm được hai bậc đá, hiện giờ đã leo đến bậc đá thứ mười sáu, chỉ chút nữa thôi là tới, sao hắn có thể từ bỏ đây?
Hắn cười lớn vài tiếng đáp lại:
- Cẩu An ta đã sớm bị trục xuất ra khỏi Thiên Cẩu tộc, hiện giờ không còn chút dính dáng nào với Thiên Cẩu tộc. Dù sao ta cũng không còn là Thiên Cẩu tộc, sao còn không thể tiến vào Lưỡng Nghi Giới? Thánh binh có linh, người có đức lấy được, các ngươi muốn cướp thì cứ nói, cớ gì phải giả mù sa mưa?
- Muốn chết!
Một Thánh Hoàng nhịn không được phóng lên đài cao, mười mấy Thánh Hoàng còn lại đương nhiên không cam lòng yếu thế cũng phóng theo, vẫn chưa tới gần đã phóng thích công kích đánh tới Cẩu An.