Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
“Gấp cái gì? Cho dù Cẩu An lấy được Ung Hoàng Kích thì hắn có thể mang đi hay sao? Đằng nào hắn vẫn phải nhảy từ trên xuống chứ? Vừa đi xuống đã gặp phải tấn công của bằng này Thánh Hoàng, đến khi ấy chúng ta đục nước béo cò. Cẩu An có thể rời khỏi Thiên Cẩu tộc, ta và ngươi cũng có thể rời khỏi Xích Long tộc.”
“Chuyện này...”
Ngao Khí hơi run, nói rằng: “Nếu ngươi rời khỏi bộ tộc thì sẽ bị các đại tộc truy sát. Đến khi ấy bộ tộc cũng không tiện đứng ra bảo vệ ngươi. Ngươi cầm Ung Hoàng Kích chắc chắn sẽ bị vô số lão ma truy kích.
“Ha ha!”
Ngao Việt khẽ cười vài tiếng, truyền âm nói: “Chỉ cần lấy được Ung Hoàng Kích, ta sẽ tìm một địa phương để luyện hóa. Một khi luyện hóa xong xuôi thì ta đã có thể phóng thả toàn bộ uy lực của Ung Hoàng Kích. Bằng sức chiến đấu của ta phối hợp với Ung Hoàng Kích, cho dù Thánh Hoàng vô hạn đến gần Đại Viên Mãn ta cũng không sợ. Còn cường giả Đại Viên Mãn sẽ không đến truy sát ta đâu nhỉ?”
“Chuyện này đúng là thế!”
Ngao Khí khẽ vuốt cằm, cường giả Đại Viên Mãn đương nhiên sẽ không truy sát Ngao Việt. Khắp cả Thiên Hoang Tinh Vực mới có ba cường giả Đại Viên Mãn. Ba cường giả này không dễ điều động, càng không tự hạ thấp thân phận mà truy sát Ngao Việt.
“Hơn nữa...”
Ngao Việt cười khùng khục nói rằng: “Nếu không được thì ta sẽ đến các tinh vực khác. Ta vẫn còn mấy chục vạn năm thọ nguyên, ra bên ngoài tiêu xài vài vạn nguyên rồi trở về, có lẽ sức chiến đấu của ta đã đạt đến trình độ vô hạn Đại Viên Mãn rồi, đến khi ấy kẻ nào còn dám làm phiền đến ta?
“Ừm!”
Ngao Khí gật gù, sau đó kiên định nói: “Ngao Việt nguyên lão, đợi nữa ngươi cứ việc ra tay, ta sẽ âm thầm trợ giúp ngươi.”
“Đừng vội!”
Ngao Việt tìm một góc ngồi xếp bằng, truyền âm nói: “Ta thấy với tình hình này, không chờ mười ngày nửa tháng thì không lên được. Hiện giờ chưa cần gấp gáp, cứ từ từ chờ đợi.”
“Ừm, ta cũng thấy vậy!”
Ngao Khí liếc mắt nhìn Cẩu An, tuy rằng Cẩu An chỉ cách đài cao có một bước, tuy nhiên một bước này không dễ dàng vượt qua được. Bằng không hắn đã sớm tiến lên, sao còn có thể băn khoăn lo lắng trên kia?
Quả nhiên!
Mấy hôm này Cẩu An chỉ bất động trên đó, tự hồ như đang cố nghĩ đối sách. Mà mấy Thánh Hoàng khác đã phóng lên hai đài cao bên này. Lúc đầu đi lên đã gặp khó khăn, về sau tốc độ càng chậm dần. Thậm chí ở đài cao bên trái, Thánh Hoàng đầu tiên xông lên bậc đá thứ mười một, vừa định lên bậc đá thứ mười hai đã bị đánh xuống.
Ngao Việt không quá xem trọng mấy thứ Ung Hoàng Giáp và Ung Hoàng Giới, không có tác dụng phòng ngự và phòng ngự linh hồn quá mạnh. Còn công kích mới là phòng ngự tốt nhất, chỉ có công kích cường đại mới có thể xé nát tất cả kẻ địch.
Mười ba ngày trôi qua rất nhanh. Trong mấy ngày nay Cẩu An đã nghĩ rất nhiều cách, cũng đã thử nghiệm tới ba, bốn lần. Có điều mỗi lần đều bị đánh bị thương, một lần còn bị thương nặng.
Xem ra thần văn công kích của bậc thứ mười tám rất đơn giản, chỉ có một cột sáng từ trên trời giáng xuống. Nhưng cột sáng này không phải công kích bên ngoài, mà là đánh thẳng tới căn nguyên sinh mệnh và linh hồn của cường giả. Dù phòng ngự có mạnh hơn cũng vô dụng, duy chỉ có nghĩ cách phá giải loại thần văn này mới là cách đi lên.
Nếu như gắng sức có thể lên được, thì dù Cẩu An có bị trọng thương vẫn sẽ đi lên. Nhưng trong khoảnh khắc bị công kích, bên trong linh hồn hắn hiện lên một cảm giác, nếu như tiếp tục tiến lên phía trước thì hắn sẽ phải chịu đựng ba, bốn luồng công kích như này.
Hiện tại hắn còn chưa chịu được một luồng công kích, sao có thể chịu được ba bốn luồng công kích? Hắn chắc chắn sẽ chết rất thảm. Cho nên hắn lui xuống hết lần này tới lần khác, trước giờ vẫn chưa thể tiến lên một bước kia.
Hai đài cao còn lại cũng như thế, hai cường giả đều ở bậc thứ mười bảy, bậc cuối cùng không ai dám tiến tới, thần văn bên trên quá khủng khiếp. Rốt cuộc hai cường giả này đều bị thương nặng phải lui về, hiện giờ hai người cũng không dám tiến lên.
Tất cả Thánh Hoàng đều nghiên cứu ba đài cao này. Có nhiều Thánh Hoàng từng nghiên cứu chút ít về thần văn, lúc này đang suy xét thần văn ở đây. Chỉ cần phá giải được thần văn, những chuyện khác sẽ không đáng ngại.
Còn có hai Thánh Hoàng chạy tới phía quan tài cổ màu hoàng kim bên kia. Ly tiểu thư nhắc nhở, hai Thánh Hoàng đó nói không có ý khinh nhờn di thể của Ung Hoàng, chỉ muốn nghiên cứu thần văn mà thôi, Ly tiểu thư cũng không tiện nói thêm.
Ngay trong hôm nay!
Trong hành lang, Huyết Linh Nhi rốt cuộc đã truyền âm tới: “Chủ nhân, xin lỗi. Thần văn này ta đã tra xét xong, ta... không phá giải được!”
Không phá giải được!
Câu nói này làm Lục Ly bừng mở mắt. Không phá giải được có nghĩa là hắn sẽ ở trong ảo cảnh này, có khả năng vĩnh viễn không thể thoát ra được. Có khả năng sẽ bị vây khốn ở đây cả đời, hoặc là chờ đám Ngao Việt đi vào, hắn bị giết chết.
Huyết Linh Nhi không nói bừa, lời nói cũng rất đáng tin, nàng đã nói không phá giải được. Vậy thì Lục Ly cũng không cần hỏi nhiều, chí ít trong thời gian ngắn Huyết Linh Nhi không thể phá giải được.
Nếu Huyết Linh Nhi không phá giải được, Lục Ly cũng chỉ đành dựa vào chính bản thân hắn, hắn không thể đợi chết ở đây được.
Hắn trầm ngâm trong thời gian một nén nhang, dò hỏi: “Thần văn ở đây mạnh ở nơi nào, báo lại toàn bộ tình hình mà ngươi biết.”
“Được!”
Huyết Linh Nhi nói hết một lượt toàn bộ tình hình mà nàng tra xét được, sau khi phân tích những thông tin này một lần, Lục Ly lại rơi vào trầm tư.
Lần này hắn trầm tư hơn nửa ngày, sau đó người lóe sáng đi ra khỏi Thánh Sơn. Hắn cất Thánh Sơn lại, sau đó nhắm mắt, chậm rãi bước tới phía trước.
Chân hắn đứng trên thực địa, từng bước tiến về phía trước, bước chân vững vàng. Một tay hắn còn sờ soạng vách tường, hắn không tin cứ đi như này lại không ra khỏi được ảo cảnh?
Hắn đã dùng đến biện pháp ngu xuẩn nhất, nếu như hành làng này không phải vô cùng vô tận thì một ngày nào đó hắn chắc chắn sẽ đi tới điểm cuối. Bước chân hắn dần gia tăng, tuy rằng tốc độ không quá nhanh, nhưng trong một canh giờ đi được mấy vạn dặm là hoàn toàn có khả năng.