Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 4140 - Chương 4127: Ngụ Ý Chân Ý

Bất Diệt Long Đế Chương 4127: Ngụ ý chân ý

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Có điều biện pháp ngu xuẩn nhất cũng không dùng được.

Lục Ly đi như vậy ròng rã năm canh giờ, hắn cảm thấy hành lang này vẫn thẳng tắp, chưa khi nào có nghiêng lệch, trong năm canh giờ thì hắn cũng phải đi được ít nhất trăm vạn dặm rồi chứ? Nhưng hắn vẫn chưa đi tới điểm cuối, bốn phía xung quanh vẫn là sương đen, tựa như con đường này kéo dài vô cùng vô tận, hắn đi xa hơn nữa cũng không thể thoát ra ngoài.

Mỗi bước đi Lục Ly đều cảm thấy vô cùng chân thực, hắn đi một bước đều sờ thấy vách tường, cho nên hắn có cảm giác con đường mà bản thân đi rất thật.

Nhưng con đường này không thể dài như vậy được. Một địa mộ không cần thiết phải xây dựng một con đường dài như vậy, có ý gì đây? Hơn nữa, lẽ nào không gian này là vô cùng lớn hay sao?

Nếu như xây dựng một con đường thẳng tắp kéo dài ức vạn dặm, đừng nói tiêu hao không biết bao nhiêu thời gian, lãng phí biết bao nhiêu vật liệu, bố trí bao nhiêu thần văn mà chỉ xét tới chủ mộ này thôi, một chí cường giả nhàn rỗi đến mức độ này hay sao?

Một cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn sẽ không lãng phí thời gian vào chuyện nhạt nhẽo này. Cho nên Lục Ly nghĩ tới nghĩ lui, khả năng duy nhất chính là nơi này bố trí thần văn không gian và thời gian cường đại.

Bản thân hắn cảm giác đi được trăm vạn dặm nhưng thực tế chỉ đi được mấy đặm mà thôi. Có lẽ hắn giống một con kiến đi trong khuôn mẫu, hơn nữa còn luôn bò đi bò lại...

“Có lẽ...”

Lục Ly ngẩng đầu, trong lòng đột nhiên nảy ra một cảm giác kỳ quái. Có lẽ địa mộ này có một người thủ mộ, lúc này trên đỉnh đầu hắn đang có một con mắt bỡn cợt theo dõi hắn, giống như quan sát một con châu chấu nhảy nhót trong đây.

“Không ra được!”

Lúc này Lục Ly cũng đã hiểu ra, nếu như hắn không nghĩ cách phá giải thần văn thì cả đời này đều không ra ngoài được. Có lẽ cảm giác vẫn luôn đi thẳng của hắn chỉ là ngộ nhận, kỳ thực những thứ nhìn thấy hay cảm nhận thấy đều là giả tạo, có khả năng hắn đang đi vòng vòng trong này...

Lục Ly dừng lại, ngồi xếp bằng tại chỗ!

Hắn bắt đầu suy nghĩ, không phải suy nghĩ nên phá trận thế nào, mà là suy nghĩ mộ chủ bố trí nơi này có ngụ ý gì!

Hắn luôn cảm thấy kỳ quái, di hài của mộ chủ đã ở đại điện phía trước, mọi bảo vật cũng đặt trong đại điện. Bố trí một hành lang ở đây có ý nghĩa gì? Chớ nói chi đến bên trong đại điện còn có một tế đàn truyền tống ra ngoài.

Đáng lẽ mộ địa này nên kết thúc ở đại điện kia, nơi này kỳ thực không cần phải xây dựng một hành lang, chuyện này... Quá bất thường!

Chuyện lạ đương nhiên phải có nguyên nhân!

Cho nên Lục Ly mới suy nghĩ ngụ ý bố trí nơi này của mộ chủ. Chỉ cần nghĩ ra chân ý bố trí của mộ chủ thì hắn sẽ có cơ hội phá giải.

Hắn ngồi ròng rã mười lăm ngày, trong thời gian mười lăm ngày này hắn vẫn chưa nghĩ ra. Hắn cảm thấy hoặc là đầu óc Ung Hoàng có vấn đề, hoặc là bản thân hắn chưa thể hiểu được.

Lục Ly bên này rơi vào ngõ cụt, đám Thánh Hoàng bên ngoài đại điện tựa hồ cũng rơi vào ngõ cụt. Bậc thứ mười tám của ba đài cao đều không có cường giả nào có thể đi lên, cho dù bọn hắn có nghĩ cách thế nào, thử nghiệm thế nào cũng không lên được.

Thánh Hoàng đi lên đầu tiên của đài cao thứ nhất và thứ hai đều đã bay xuống, dành cơ hội cho những Thánh Hoàng còn lại. Thiết nghĩ những Thánh Hoàng phía dưới đương nhiên không vui, chiếm chỗ làm mất thì giờ của người khác, ai cũng sẽ khó chịu.

Đám Thánh Hoàng thay phiên nhau đi tới. Bảy, tám Thánh Hoàng đều thử một lần, duy chỉ có một Thánh Hoàng là không lên được. Đám Thánh Hoàng đều cảm thấy như tiến vào bảo sơn mà tay không trở về.

- Ly tiểu thư, sao ngươi không lên xem thử?

Một Thánh Hoàng bước tới bên cạnh Ly tiểu thư, dáng vẻ lấy lòng nói. Mọi người đều đã nhìn thấy sức phòng ngự của Ly tiểu thư, không biết chừng Ly tiểu thư có thể chống được thần văn này? So với chuyện không ai lấy được bảo vật và đặt lãng phí ở đây thì không bằng đưa cho Ly tiểu thư, cũng coi như kết một đoạn thiện duyên với Hoang tộc.

- Đúng vậy!

Một Thánh Hoàng khác cùng bừng tỉnh, cười nói:

- Ly tiểu thư, ngươi yên tâm. Nếu là bảo vật do ngươi lấy được thì chắc chắn sẽ là của ngươi. Kẻ nào không phục thì bước qua người Lưu Tam Thiên ta đây!

- Phòng ngự của Ly tiểu thư mạnh như vậy, Ly tiểu thư đi tới chắc chắn sẽ lấy được. Ung Hoàng Giáp cùng Ung Hoàng Giới này chính là chí bảo, vô cùng xứng đôi với thiên kiêu một đời là Ly tiểu thư đây.

- Ly tiểu thư, ngươi lên thử xem sao. Bảo vật này chỉ người có đức mới chiếm được, Ly tiểu thư chính là người có đức ấy.

Một đám Thánh Hoàng thay phiên nhau phụ họa, nếu không lấy được thì đương nhiên ai cũng sẽ thuận tay trao một phần nhân tình. Ly tiểu thư tuổi vẫn còn trẻ mà đã đạt được cảnh giới Thánh Hoàng, sau này chắc chắn sẽ trở thành một trong những cường giả chí tôn của Hoang tộc.

Hoang tộc không gả ra ngoài, chỉ kết hôn trong nội bộ Hoang tộc, cho nên dù Ly tiểu thư gả chồng cũng vẫn là người trong Hoang tộc. Theo lẽ thường, chỉ cần Ly tiểu thư không chết thì chắc chắn sẽ trở thành chí cường giả.

Ly tiểu thư có chết không?

Trừ phi Ly tiểu thư ra khỏi Thiên Hoang Tĩnh Vực, bằng không khả năng chết đi sẽ là không, ở trong Thiên Hoang Tinh Vực có kẻ nào dám đánh giết Ly tiểu thư? Nếu có thì trừ phi kẻ này chán sống.

Một nhân vật như vậy, đương nhiên phải kết giao. Sau này nếu có chuyện cầu xin với Hoang tộc thì hôm nay coi như cũng kết một đoạn thiện duyên.

Ly tiểu thư có chút do dự, hai Thánh Hoàng bên cạnh lại đứng ngạo nghễ không nói gì. Lần này là Thánh Hoàng Lương Nghi Giới cầu Ly tiểu thư đi tới, đây không tính là vi phạm quy ước, tất cả chuyện này đều được bọn họ ghi chép lại.

Ly tiểu thư trầm ngâm trong chốc lát, nói rằng:

- Ta là người trong Hoang tộc, Ung Hoàng mộ ở Lưỡng Nghi Giới, ta là được điều giải tới đây. Nếu như đoạt bảo, chuyện này truyền ra ngoài sợ rằng có người đơm đặt linh tinh.

- Sao có thể?

Bình Luận (0)
Comment