Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tần Vân Sơn cách đó không xa lắm, Lục Ly cũng không xuyên qua thánh sơn, mà chầm chậm bay về phía Tần Vân Sơn, nếu gặp phải những võ giả khác trên đường, hắn sẽ thi triển thần ẩn thuật giấu đi, không cho kẻ địch có cơ hội phát hiện ra tung tích của mình.
Một ngày sau, Lục Ly đứng ở dưới chân Tần Vân Sơn, ngọn núi này quả nhiên không tồi, rất dốc, nửa ngọn núi bị mây mù bao phủ. Thoáng chút cảm giác nguy hiểm, ngọn núi giống như một con thú khổng lồ cố thủ ở đây, trông thật huyền bí và bí ẩn.
""Bố trí thần văn cũng được đấy!""
Mặc dù năng lực phá giải và bố trí thần văn của Lục Ly có hạn, nhưng mắt nhìn của hắn vẫn rất tốt, chỉ nhìn vài cái liền gật đầu. Huyết Linh Nhi đã sớm lẻn vào lòng đất đi do thám thần văn.
Lục Ly đứng dưới chân núi một canh giờ, Huyết Linh Nhi truyền âm nói: ""Chủ nhân, thần văn ở đây không tệ, bố trí rất nhiều, có tụ linh, có khốn trận, có sát trận, còn có thần văn tăng chiến lực, cái này tương đối hiếm. Nhưng bây giờ đều bị ta phá giải hết rồi, ta có thể khống chế tất cả thần văn, chủ nhân có thể mặc sức lên núi.""
""Được!""
Lục Ly chậm rãi men theo con đường nhỏ đi lên núi, hắn giấu hoàn toàn khí tức, trông giống như một người bình thường, ung dung đi lên trên đỉnh núi.
Chẳng mấy chốc đã đi tới giữa sườn núi, bên này có sương mù trắng xóa, đương nhiên cũng có thần văn rồi. Lục Ly cũng có thể phát hiện ra thần văn, nhưng Huyết Linh Nhi nói đã phá giải rồi, đương nhiên Lục Ly cũng không lo lắng để tâm nữa, tiếp tục đi lên núi.
Đỉnh núi rất bằng phẳng, ở đây có xây dựng mười ba tòa thành bảo, những tòa thành này không phải được xây dựng ngẫu nhiên mà được sắp xếp theo một trận hình kỳ lạ.
Lúc này ở tòa thành gần đường núi nhất có một người đàn ông vạm vỡ to lớn, người đàn ông này đang nằm trên một chiếc ghế đan mây. Hai bên là bốn nữ tử xinh đẹp, trên người khoác chiếc váy gạc mỏng toanh, phía trước còn có mười mấy nữ tử đang lả lướt nhảy múa.
Nam nhân to lớn đó liếc mắt một cái, tướng mạo bên ngoài trông giống nhân tộc, nhưng xương trán đặc biệt nhô ra, mũi cũng khá lớn, trên đầu còn có một cái sừng. Một tay của hắn ôm chặt một nữ tử, tay còn lại bưng một chén không biết là loại rượu ngon nào uống một cách mãn nguyện.
""Ừ.""
Đột nhiên lông mày của hắn khẽ nhăn lại, sau đó đột nhiên mở to mắt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, một nữ tử bên cạnh vội vàng hỏi: ""Tứ Gia, sao vậy?""
""Câm miệng!""
Nam tử vạm vỡ được gọi là Tứ Gia đó tát cho nữ tử kia một cái văng đi xa, cả người hắn lao ra, đứng trước thành bảo. Hắn nhìn chằm chằm Lục Ly đang đi tới, ánh mắt trầm ngưng, giọng trầm thấp hỏi: ""Các hạ là ai? Sao ngươi lên đây được?""
Vù vù vù.
Ba cấp Đế từ bên trong ba tòa thành bảo bay ra, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lục Ly. Bọn họ bố trí ở đây rất nhiều thần văn rất mạnh, cho dù Lục Ly phá giải được thần văn, thần văn cũng sẽ có phản ứng nhỉ? Nhưng bây giờ thần văn lại chẳng có dấu vết bị phá giải, còn Lục Ly thì thần không biết quỷ không hay đi lên đây.
Một điểm khác nữa là khí tức trên người Lục Ly xem ra chỉ mới là Lục kiếp sơ kỳ, nhưng sắc mặt nhìn mấy cấp Đế như bọn hắn lại vô cùng điềm tĩnh, hơn nữa còn đang tiến từng bước về phía bọn hắn.
Điều này có nghĩa gì?
Nếu Lục Ly không phải muốn chết, thì chắc chắn hắn là một cường giả siêu cấp!
Vù vù vù.
Từng cấp Đế bên trong thành bảo khác đều lần lượt bay ra, mười ba cấp Đế đều đã tề tựu đủ, Lục Ly dừng lại, ánh mắt nhìn về phía cường giả cấp Đế đỉnh phong mạnh nhất, trong lòng hắn chỉ có cấp Đế này mới có sức uy hiếp, những cấp Đế khác đối với hắn mà nói chẳng có chút áp lực nào.
Trong tay hắn xuất hiện một cái Ung Hoàng Kích, cây chiến kích đã luyện hóa này hắn vẫn chưa dùng đến. Lần này hắn sẽ thử xem uy lực của nó, hắn cất giọng nói:
- Sao ta lên đây được? Đương nhiên là đi bộ lên rồi! Còn về ta là ai, các ngươi không cần biết, các ngươi chỉ cần biết từ này về sau, ta chính là chủ nhân của các ngươi.
- Chủ nhân?
Mấy cấp Đế đó bỗng chốc tức giận, ai ai cũng lấy binh khí ra, sát khí trên người cuồn cuộn trào dâng, mấy cấp Đế lặng lẽ di chuyển, bao vây Lục Ly lại bên trong.
Lục Ly hoàn toàn không quan tâm, nếu hắn không nắm chắc mười phần, hắn nhất định sẽ không tới đây. Đã tới rồi, thế còn gì phải sợ nữa?
Hắn chuẩn bị sử dụng một giọt Tử Thần Dịch để đánh bại đám người này, sau đó ép bọn họ thần phục.
Đám cấp Đế này không vội ra tay, cấp Đế đỉnh phong mạnh nhất đang nhìn Lục Ly nói:
- Rốt cuộc các hạ là ai, ta nhớ chúng ta không oán không thù. Sao ngươi lại muốn khiêu khích Thập Tam Hổ Tần Vân bọn ta?
- Quả thật không oán không thù!
Lục Ly điềm tĩnh nói:
- Chỉ là ta để ý Tần Vân Sơn này, còn để ý các ngươi nữa, ta đang thiếu mấy nô bộc! Nếu các ngươi giao Tần Vân Sơn lại cho ta, đồng thời chịu theo ta mười năm, ta sẽ tha mạng cho các ngươi.
- To gan lắm!
Một cấp Đế hậu kỳ tức giận quát:
- Ngươi muốn chết, bọn ta cho ngươi toại nguyện, muốn bọn ta trở thành nô bộc của người à, nằm mơ sao.
Uỳnh!
Lục Ly cũng chẳng thèm nhiều lời, trực tiếp phóng ra Thần Long Biến, thân thể dày đặc vảy rồng, đuôi rồng và cánh rồng hiện lên, khí tức toàn thân bắt đầu cuồn cuộn, khí huyết có thể còn hơn cả cấp Đế đỉnh phong đó nữa.
Uỳnh!
Sau đó hắn lại luyện hóa Tử Thần Dịch, khí huyết và khí thế lần này lại tăng lên gấp trăm lần, đạt đến cấp Thánh. Mắt hắn lóe lên lạnh lùng, quát:
- Thần phục ta, hoặc là chết, các ngươi tự chọn đi!
Vù vù.
Sắc mặt đám cấp Đế đó thay đổi, nếu Lục Ly là cấp Đế đỉnh phong , bọn họ đều chắc chắn sẽ giết được Lục Ly. Nhưng nếu Lục Ly là cấp Thánh, thế thì trận chiến này không còn ý nghĩa gì nữa.
Khoảng cách giữa các cảnh giới giốg như lãnh trời căn bản không thể vượt qua, tên cấp Đế đỉnh phong đó nghiến răng quát lên một câu:
- Lão tam khởi động thần văn, liều một phen, cho dù chết bọn ta cũng không làm nô lệ.