Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Cứ thế “tham ô” đại bộ phận thần dược Diêu tiểu thư đưa cho ngay trước mặt chúng võ giả.
Năng lực khôi phục của Lôi Ngu Thú vốn đã rất mạnh, giờ lại được cho ăn nhiều thần như vậy, tính ra dược lực đã đủ, ăn thêm cũng là lãng phí. Thần dược Diên tiểu thư đưa cho đều rất trân quý, Lục Ly đương nhiên không thể lãng phí được.
Diên tiểu thư đang muốn nói gì đó, Lộ công tử lại kéo lấy nàng, lần này Lục Ly không dọa dẫm đã là tốt lắm rồi, nói nhiều lỡ chọc giận, hắn lại há mồm đòi trăm ức thiên thạch, các nàng đưa hay là không đưa?
Lục Ly không tiếp tục để ý chúng nhân, cứ thế khoanh chân ngồi xếp bằng, yên ắng chờ đợi. Chỉ sau năm ngày, hắn đã cảm thấy thương thế Lôi Ngu Thú tốt lên nhiều.
Song Lục Ly không vội vã xuất động ngay mà đợi thêm năm ngày nữa, sau đó mới đứng dậy nói:
- Chư vị chuẩn bị xong chưa? Nếu xong, chúng ta lập tức đi ngay.
Đám cường giả không còn gì để chuẩn bị nữa cả, chỉ cần sẵn sàng tâm lý mà thôi, tâm lý cần sẵn sàng ở đây chính là chuẩn bị chết ở bên trong.
Tộc Vương Tinh Linh tộc và Ảnh tộc đã truyền tin hạ lệnh, muốn các nàng hoặc là lấy được món bảo vật kia, hoặc là chết ở bên trong. Võ giả hai tộc tất phải tiến vào, bọn Vũ Dương tự nhiên cũng phải đi theo. Còn về Diên tiểu thư và Lộ công tử, hai người thực lực cường đại, lòng tin cũng lớn, chí ít trước khi chúng nhân còn chưa chết sạch, hai người tuyệt đối sẽ không chết.
Nguyên một đám cường giả chuẩn bị khoảnh khắc, sau đó Lục Ly mang theo Lôi Ngu Thú đi đến cửa vào, Diên tiểu thư đột nhiên nhớ ra một vấn đề, hỏi:
- Lôi Ngu Thú này lớn như vậy, làm sao đi qua cửa được?
Lục Ly liếc nàng một cái nhưng không đáp lời, hắn phất phất tay, Lôi Ngu Thú lấp lánh quang mang, thân hình khoái tốc biến nhỏ ngang với người bình thường.
- Đi!
Lục Ly mang theo Lôi Ngu Thú đi thẳng vào, Diên tiểu thư theo ở phía sau, tiếp sau nữa là bọn Vũ Dương Cô Tô. Sau khi đi đến đỉnh núi, Lục Ly trực tiếp phóng thích Thần Long Biến, hóa thành long nhân, đồng thời phóng thích Bác Long Thuật, khí huyết trên thân đột ngột tăng vọt.
- A...
Chúng cường giả theo sau không khỏi kinh ngạc, Lục Ly không phải Nhân tộc ư? Sao lại biến thân? Khí huyết còn khủng bố như vậy?
- Không đúng, hắn đích xác là Nhân tộc!
Rất nhanh Cô Tô liền kịp có phản ứng, thì thào nói:
- Đây là một loại thần thông, thần thông này rất cường đại, khiến cho nhục thân hắn mạnh lên chí ít gấp mười bình thường...
Ông!
Cả người Lục Ly chợt khẽ sáng lên, sau đó từ từ biến mất, thần niệm hoàn toàn không thăm dò ra được, cũng không cảm ứng thấy khí tức, không gian đều không ba động dù chỉ một tia.
- Lợi hại!
Chúng cường giả dồn dập cảm khái, đúng lúc này Lục Ly chợt cất tiếng:
- Mọi người đi theo Lôi Ngu Thú, ta ở ngay đằng sau.
Lôi Ngu Thú nhanh chóng đi tới, rất nhanh đã đến đỉnh núi, Lục Ly khống chế Lôi Ngu Thú ngừng lại, đợi tất cả Thánh Hoàng đi lên đông đủ. Lần này cấp Đế không theo vào, bọn họ có vào cũng là chịu chết, không cần thiết.
- Xong chưa?
Giọng Lục Ly lần nữa vang lên, nghe được chúng nhân xác nhận, hắn quát khẽ:
- Đi thôi!
Lôi Ngu Thú xung phong vọt vào trong cửa truyền tống, một đạo bạch quang chớp qua, Lôi Ngu Thú tan biến ở bên trong, cửa truyền tống lần nữa lóe lên quang mang, Lục Ly vào theo, Diên tiểu thư cũng theo sát ngay sau.
Đám người Vũ Dương tức tốc đuổi theo, Lục Ly nói qua, hắn chỉ kiên trì mười giây, nếu chúng cường giả không tranh thủ thời cơ, sau mười giây Lục Ly sẽ truyền tống ra trước.
Ông!
Lục Ly thấy được trước mặt lóe lên bạch quang, sau đó phát hiện mình đã tới trong một đại điện, đại điện này rất lớn, trần cao tới ngàn trượng, bốn phía có rất nhiều cây cột đá, trọn cả đại điện được bao phủ bởi sương trắng nhàn nhạt, như mộng như ảo.
- Bảo vật!
Vừa đi ra, thứ đầu tiên Lục Ly nhìn thấy chính là hộp đá ở chính giữa đại điện, trên hộp đá kia chi chít Thần Văn, có vẻ cổ phác xa xưa, vừa nhìn liền biết là bảo vật, hơn nữa hộp đá này còn rất lớn, chói mắt dị thường.
Xoẹt!
Lục Ly mới chỉ kịp nhìn qua, nơi xa chợt vang lên tiếng xé gió, tiếp đó giữa không trung lóe ra tàn ảnh màu xanh, thoáng chốc tàn ảnh đã lao đến trước mặt Lôi Ngu Thú.
Ngao!
Lôi Ngu Thú gầm lên một tiếng phẫn nộ, thân hình khoái tốc biến lớn, miệng mũi phun ra sương khói màu trắng, bắn thẳng đến chiếc đuôi màu xanh khổng lồ kia.
Oanh!
Có tiếng vang trầm thấp vọng lại, Lôi Ngu Thú bị nện bay, trên thân đầm đìa máu me. Đồng thời với đó, rất nhiều lân phiến trên chiếc đuôi màu xanh cũng vỡ vụn, lộ ra huyết dịch màu thanh hồng (đỏ lẫn xanh).
Ong ong ong!
Từng đạo nhân ảnh vọt vào, ánh mắt mấy người Cô Tô và Ảnh Vô Song Vũ Dương lập tức khóa chặt hộp đá giữa đại điện, còn ánh mắt Diên tiểu thư và Lộ công tử thì nhìn chăm chăm bộ hài cốt trong góc.
- Là lão tổ tông!
Chỉ mới nhìn qua, tròng mắt Diên tiểu thư đã sáng rực lên, hài cốt Yểm tộc khác với hài cốt bình thường, có mấy bộ vị rất đặc thù, vừa nhìn liền biết là Yểm tộc.
Xoẹt!
Tiếng xé gió lần nữa vang lên, chiếc đuôi màu xanh kia tiếp tục quét tới, đuôi này không biết xuất hiện từ đâu, chỉ nhìn thấy mỗi phần đuôi, còn phần sau thì không thấy được.
- Lục công tử, phiền ngươi chống đỡ một lúc!
Cô Tô khẽ kêu, nàng và Ảnh Vô Song nhìn nhau, hai người tách thành hai hướng, một trái một phải phóng về phía hộp đá. Tộc Vương bọn hắn đã nói, hoặc là chết ở chỗ này, hoặc là mang về hộp đá, cho nên bọn hắn đều liều mạng.
- Đi!
Cùng lúc, Diên tiểu thư và Lộ công tử cũng phóng vút tới chỗ bộ hài cốt, nhiệm vụ lần này của các nàng chính là lấy về hài cốt, những chuyện còn lại đều không coi trọng, chỉ cần thu hồi hài cốt, các nàng liền có thể lập tức đi ra.
Oanh!
Lôi Ngu Thú lần nữa bị đánh bay, còn kéo theo một tên Ảnh tộc xui xẻo, lần này nó phun ra sương trắng, khiến cho chiếc đuôi kia bị thương rất nặng.
Lục Ly nấp ở gần cửa truyền tống, cảm ứng được Lôi Ngu Thú bị thương, trong lòng không khỏi khẩn trương, vội rống lên:
- Chư vị tăng nhanh tốc độ, Lôi Ngu Thú nhiều nhất chỉ có thể trụ vững thêm hai lượt công kích, sang lượt thứ ba thì chết chắc!