Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hưu, hưu!
Lúc này, trong mắt bốn tên cường giả Ảnh tộc và Tinh Linh tộc đồng loạt chớp qua một tia lệ sắc, bất ngờ chủ động phóng về phía chiếc đuôi kia. Bọn hắn tách thành mấy hướng, rõ ràng định dùng tính mạng bản thân tranh thủ thêm thời gian cho Cô Tô Ảnh Vô Song.
Ầm ầm ầm ầm!
Quả nhiên, chiếc đuôi kia quét tới mấy tên võ giả, mỗi lần chỉ cần quét trúng, võ giả lập tức biến thành huyết vụ, chớp mắt cả bốn tên võ giả đều bị nhẹ nhàng nện chết.
- Tấn công!
Vũ Dương hét lớn, phát động công kích về phía chiếc đuôi, công kích này không lấy sát thương làm chủ, then chốt là muốn vây khốn chiếc đuôi, tranh thủ thời gian cho đám người Cô Tô ra tay.
Lúc này Cô Tô và Ảnh Vô Song đã áp sát hộp đá, hai tay bắt lấy hộp đá giơ lên, nhưng hộp đá lại sáng bừng kim quang vạn trượng, không nhúc nhích mảy may.
Ông!
Trong tay Cô Tô hiện ra một viên hạt châu, từ trong hạt châu tán phát từng đạo sương mù, sương mù kia chảy xuống, phủ lên kim quang trên hộp đá.
- Tốt rồi!
Bên kia Diên tiểu thư và Lộ công tử cũng đã thu lại bộ hài cốt, chính đang khoái tốc giật lui trở về. Các nàng rất may mắn, bởi vì hài cốt nằm ở trong góc, thế nên chiếc đuôi kia căn bản không nhắm đến.
Oanh!
Bên này Lôi Ngu Thú lần nữa xông lên, sau đó lại bị nện ngược trở về, toàn thân đầm đìa máu me, xương cốt bị đứt không ít, khí tức trên thân cũng hư nhược đi nhiều.
- Xong rồi!
Bên kia vang lên tiếng kinh hỉ của Cô Tô, hộp đá biến mất không thấy, xem ra đã bị nàng thu vào. Chỉ là ý cười trên mặt nàng còn chưa giãn ra, chiếc đuôi kia đã lần nữa xuất hiện, bất thần quét tới nàng và Ảnh Vô Song.
- Cô Tô, đi!
Ảnh Vô Song gào lên một tiếng đau xót, trong tay hiện lên một thanh trường kiếm, mang theo uy thế kinh thiên chủ động nện tới chiếc đuôi kia.
Chứng kiến cảnh này, nước mắt Cô Tô lập tức tuôn trào, Ảnh Vô Song đã theo đuổi nàng rất nhiều năm, nàng mãi vẫn không đáp ứng. Giờ Ảnh Vô Song vì bảo hộ nàng mà đi chịu chết, chính điều này đã chạm đến chỗ sâu nhất trong tâm hồn nàng.
- Đi!
Song nàng không có quá nhiều do dự, bởi vì hộp đá đã được thu lại, nếu nàng không đi, một giây sau liền sẽ chết ở chỗ này.
- Đi mau!
Lục Ly hét lớn, để chúng võ giả tức tốc truyền tống ra ngoài, hắn thì phải mang theo Lôi Ngu Thú ở lại đoạn hậu, bằng không sẽ còn có càng nhiều võ giả chết đi.
…
Thực ra tầng cuối cùng cũng có tế đàn truyền tống, tế đàn truyền tống xuất hiện ở tầng này rất có thể chính là lối ra, nhưng trong tình cảnh thế này, liệu ai dám mạo muội đi vào? Tốt nhất vẫn nên thành thành thật thật đi ra từ lối vào thì hơn.
Ong ong ong...
Từng đạo thân ảnh vọt ra, trên mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ kinh hãi, vừa bay ra liền tức tốc rời xa ngọn núi kia, như thể sợ cự thú đuổi theo.
Lục Ly là người đi ra sau cùng, Lôi Ngu Thú cũng được hắn mang ra ngoài. Nửa người Lôi Ngu Thú be bét máu thịt, xương cốt rất nhiều chỗ vỡ vụn, từ điểm này có thể thấy cự thú ở tầng cuối cùng khủng bố cỡ nào.
Mặc dù Cô Tô lấy được món bảo vật kia, nét mặt lại không quá hớn hở. Không phải là nàng thích Ảnh Vô Song, chỉ là lúc Ảnh Vô Song nghĩa vô phản cố đi chết vì nàng, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy bi thống.
Trong mắt Diên tiểu thư và Lộ công tử lại hiện đầy hỉ sắc, các nàng đã hoàn thành nhiệm vụ lần này, trở về tộc quần nhất định sẽ được biểu dương và khen thưởng, đồng thời cũng chứng minh được chính mình.
Trong lòng Vũ Dương lại tương đối trầm trọng, lần này Tử Thần phái tới năm mươi tên cường giả, giờ chỉ còn lại chưa đến hai mươi người, có thể nói là tử thương thảm trọng. Chẳng qua Tử Thần chấp hành nhiệm vụ thường thường sẽ không quá để ý mất mát, chỉ xem tỷ suất nhiệm vụ hoàn thành, lần này nhiệm vụ tính là hoàn thành, hắn cũng có cái để ăn nói với Tử Thần.
Lục Ly thì có chút đau lòng nhìn Lôi Ngu Thú, đã bị thương thành thế này, nếu phải gánh thêm một kích nữa, sợ rằng Lôi Ngu Thú sẽ chết mất. Hắn vội vàng lôi ra một đống thần dược cho Lôi Ngu Thú nuốt vào, năng lực tự khôi phục của Lôi Ngu Thú vốn đã không sai, sau khi nuốt vào thần dược, quá trình khôi phục diễn ra càng nhanh.
Chúng cường giả nghỉ lại trong tầng này năm ngày, đợi khi tất cả võ giả, mà then chốt là Lôi Ngu Thú dần khôi phục, Lục Ly mới sẽ dẫn bọn hắn đi ra.
Năm ngày sau, toàn bộ võ giả xuất phát đi về, có Lôi Ngu Thú đi trước mở đường, dị chủng thượng cổ ở tầng này không dám tới gần, sau đó Diên tiểu thư ngăn chặn thiêu thân công kích, rồi Lục Ly lại dẫn cả đám đi qua mê cung và độc vụ.
Ở tầng độc vụ, Lục Ly phải đợi tương đối lâu, bởi vì độc vụ tại đây đã khôi phục dày đặc như trước, Lục Ly phải tiến hành hấp thu lại lần nữa. Lần hấp thu độc vụ trước, trong pháp giới ngưng luyện ra mấy trăm giọt kịch độc, lần này đoán chừng sẽ có thể tiếp tục ngưng luyện ra mấy trăm giọt.
Chặng đường tiếp theo liền đơn giản, nguyên một đám cường giả nhẹ nhàng đi ra Thái Hoang cốc, ngửi thấy không khí mát mẻ bên ngoài, nhìn thấy trưởng lão Tinh Linh tộc Ảnh tộc và Tử Thần chờ sẵn, ai nấy đều có cảm giác như vừa dạo quanh một vòng địa ngục.
Mười mấy nguyên lão Tinh Linh tộc và Ảnh tộc chờ sẵn ở đây, bọn hắn nhìn đăm đăm Cô Tô, sau khi được đến xác nhận từ Cô Tô, trên mặt ai nấy đều lộ ra hỉ sắc.
Mười mấy chiếc chiến thuyền nối đuôi nhau bay về Thái Hoang Thành, Lục Ly đê điệu đứng ở sau lưng Vũ Dương, Lôi Ngu Thú sớm đã được hắn thu vào trong Thánh Sơn.
Lôi Ngu Thú vừa tiến vào trong Thánh Sơn, lập tức dọa cho bọn Quan Dương hoảng hồn, ngay cả Ly tiểu thư dưới đáy Thiên Trì cũng kinh hãi không thôi. Khí huyết Lôi Ngu Thú quá khủng bố, mang đến cho các nàng cảm giác không thể địch lại.
Vũ Dương và Hạc trưởng lão, người dẫn đội Tử Thần tiến vào trong khoang thuyền, Hạc trưởng lão thấy bọn Vũ Dương tử nạn nhiều như vậy, sắc mặt sớm đã trầm xuống, hỏi dò kỹ càng tình hình bên trong. Khi biết Lục Ly cường đại vượt ngoài dự liệu, còn có ý muốn gia nhập Tử Thần, tâm tình mới đỡ hơn phần nào.