Nguyên Thánh Tổ và mười tên Thánh Hoàng Xích Long Tộc đều đang ở lối vào Nguyên Thủy Bí Cảnh, phía trang viên bên này chỉ có năm tên Thánh Hoàng, chẳng qua Ngao Anh tương đối mạnh. Đương nhiên đối với Lục Ly mà nói thì không tính là gì, nếu đánh lén, chỉ bằng mình hắn cũng đủ diệt sát năm tên Thánh Hoàng này.
Song bọn Tiêu Dao Thánh Hoàng lão Hà đang bị bắt, Lục Ly không thể không xử lý ổn thỏa chút, Thiên Tội chân nhân và hai tên Thánh Hoàng khác đã chết, Lục Ly không hi vọng có thêm Thánh Hoàng nào chết nữa cả.
Chiến thuyền tới rất nhanh, chỉ sau mấy canh giờ liền đã tới, Lục Ly chặn bọn hắn giữa trời, thương lượng một phen với Vũ Dương, sau đó lần nữa tiềm hành đi qua.
Hắn về lại Thần Khải Thành, biến về bộ dạng vốn có, sau đó trực tiếp đằng không bay lên, hét lớn:
- A, a, chết, chết...
Tiếng rống này được Lục Ly vận dụng Long Ngâm thần kỹ hét ra, trang viên kia chỉ cách có vạn dặm, bên này Lục Ly vừa rống, bên kia liền ẩn ẩn có thể nghe được.
Vừa nghe được tiếng rống, Ngao Anh lập tức tinh thần khẽ chấn, tung người vọt ra, bốn tên Thánh Hoàng khác cũng vọt ra theo. Ngao Anh nghĩ nghĩ rồi nói:
- Ngao Lệ, hai người các ngươi lưu lại, còn lại theo ta, rất có thể là Lục Ly trở về!
Đối với chiến lực bản thân, Ngao Anh hết sức tự tin, mặc dù dị trạng trước đó của lão Hà khiến hắn có chút bận tâm. Nhưng giờ Lục Ly đã lộ diện, lại còn gầm thét ở chỗ Thần Khải Thành, điều này bất giác khiến hắn yên tâm không ít.
Hắn mang theo hai tên Thánh Hoàng đi qua xem xem, vạn nhất không địch lại thì cũng có thể để hai tên Thánh Hoàng kia ngăn trở, còn hắn rút đi là được. Sau đó phát tín hiệu cho mười mấy tên Thánh Hoàng ở chỗ lối vào Nguyên Thủy Bí Cảnh đến chi viện, khoảng cách không xa, chớp mắt liền có thể tới nơi.
Cự ly vạn dặm, nháy mắt đã tới!
Thần niệm Ngao Anh khóa chặt Lục Ly, sau khi cảm ứng được đối phương chỉ là cấp Đế, trên mặt tức thì hiện lên ý cười lạnh lùng, xem ra hắn đã quá đa nghi, phức tạp hóa vấn đề.
Ba người Ngao Anh lao đến, thấy được sát khí nhàn nhạt lưu chuyển trên thân Lục Ly, chính vì đứa này mà đoạn thời gian trước Xích Long Tộc mới trở thành trò cười trong Thiên Hoang Tinh Vực. Ngao Vận còn bị giết, Đỉnh Hoàng không ngẩng đầu lên được, Ngao Anh là hậu bối Đỉnh Hoàng, lão tổ chịu nhục, hắn tự nhiên cũng bị ảnh hưởng.
- Giết hắn, hay là mang về để lão tổ tự tay đánh chết?
Ngao Anh âm thầm tính toán, cuối cùng vẫn quyết định mang về, Lục Ly tựa hồ cũng đáng chút tiền? Có thể làm chút giao dịch với Hoang tộc? Hình như tiểu công chúa Hoang tộc bị Lục Ly bắt cóc?
Lục Ly không có ý động thủ, Ngao Anh cũng không vội, lạnh lùng nói:
- Lục Ly, ngươi không nên trở về.
- Ha ha!
Vừa nãy Lục Ly thần tình phẫn hận, nhưng sau khi bọn Ngao Anh chạy tới, sắc mặt lại trở nên vô cùng bình tĩnh, hắn hờ hững đáp:
- Không nên tới là các ngươi mới đúng. Xem ra bài học trước đó ở Thiên Hoang Tinh Vực còn chưa đủ? Ngươi yên tâm đi, quay đầu ta sẽ giết vào Thiên Hoang Tinh Vực, diệt sạch Xích Long Tộc các ngươi.
- Ha ha ha!
Ngao Anh bật cười ha hả, như thể nghe được chuyện buồn cười nhất trên thế gian, hắn nói:
- Chỉ bằng ngươi cũng đòi diệt Xích Long Tộc chúng ta, không phải đang nằm mơ đấy chứ?
- Nằm mơ?
Lục Ly cười nhạt nói:
- Đợi lát nữa ngươi liền biết có phải mơ hay không!
Ngao Anh và hai tên cường giả Xích Long Tộc còn lại hơi ngớ, Lục Ly biểu hiện quá bình tĩnh, như thể không có gì sợ hãi. Một tên cấp Đế như Lục Ly, hắn lấy đâu ra tự tin?
Rầm rầm rầm!
Đúng lúc này, mặt bắc truyền đến từng hồi tiếng nổ vang trời, tiếp sau còn nghe được tiếng quát rống:
- Anh lão, mau trốn...
Tiếng rống này rất lớn, mặc dù cách bên này chút cự ly, nhưng vẫn nghe được rõ ràng, Ngao Anh biến sắc, bên kia không phải cầu cứu, mà là nói hắn mau trốn? Tính chất có vẻ rất nghiêm trọng.
Điều này chứng tỏ bên kia gặp phải lực lượng tập kích vô cùng cường đại, hai tên Thánh Hoàng ở đó căn bản không cách nào chống lại. Bọn hắn còn tính ra dù có cộng cả Ngao Anh và đám cường giả đang công kích Nguyên Thủy Bí Cảnh đều không phải đối thủ của lực lượng tập kích, thế nên mới nói hắn mau trốn.
Trốn hay là không trốn?
Đây là một vấn đề, chỉ thoáng chốc trong đầu Ngao Anh đã chớp qua vô số ý niệm, hắn cắn răng quát:
- Trước bắt lại Lục Ly rồi tính!
Đợi hắn quát xong, lại phát hiện Lục Ly đã tan biến từ lúc nào, thần niệm bọn hắn quét quanh bốn phía, nhưng không thu được bất cứ tung tích nào, Lục Ly cứ như thể bốc hơi khỏi thế gian.
Ông!
Đột nhiên, giữa không trung sáng lên từng đạo quang trụ, tiếp đó từng đạo nguyên lực công kích từ trên trời trút xuống, bắn thẳng về phía bọn hắn. Mà ngay khi bọn hắn đang định tránh né, một đạo công kích linh hồn cường đại đã lao thẳng vào trong linh hồn Ngao Anh, là Linh Trận Thuật do Lục Ly phóng thích.
Ngao!
Gần như đồng thời, giữa không trung hiện ra một con cự thú, cự thú kia khoái tốc biến lớn, ngửa mặt lên trời gầm gừ phẫn nộ, miệng phun sương trắng bắn thẳng về phía ba người Ngao Anh.
- A...
Lúc này linh hồn Ngao Anh đang bị Linh Trận Thuật ảnh hưởng, thân thể tạm thời không nhúc nhích được, chẳng qua ngoài thân hắn vẫn hiện ra một đạo kim quang, như là chiến giáp bằng vảy rồng, bao bọc kín khắp người.
Oanh!
Cũng may có chiến giáp phòng ngự, Ngao Anh bị sương trắng đánh trúng, cả người hất văng đi. Chiến giáp này tuy nhìn có vẻ rất mạnh, nhưng năm đó chiến giáp của Diên tiểu thư càng thêm cường đại, song chẳng phải vẫn bị hủy diệt như thường. Chiến giáp khó thoát khỏi kết cục nổ tung, cả người Ngao Anh đầm đìa máu me, nửa thân bên bị đánh nát.
Hai tên Thánh Hoàng còn lại thì một tên rất thảm, bị sương trắng đánh trúng trực tiếp biến thành phấn vụn, tên khác may mắn hơn một chút, đứng sau Ngao Anh, Ngao Anh giúp hắn chặn lại công kích, thành công đào thoát ra được.
- Anh lão!
Tên Thánh Hoàng kia chứng kiến thảm trạng đó của Ngao Anh, lập tức khẩn trương, trong mắt chớp qua một tia quyết tuyệt, rống lên:
- Anh lão mau trốn, ta đi ngăn trở súc sinh này!