Vu Hoàng nghĩ nghĩ, lại nói;
- Ta cam đoan không chạy khỏi Hồng Giới, ta cung cấp một ít tình báo, các ngươi truy tung điều tra hung thủ, ngươi thấy thế nào?
Ha ha ha!
Tộc vương Hồng Tộc cười ha hả, nói:
- Vu Hoàng, tất cả mọi người đều không phải trẻ con nữa, lời nói ngây thơ này đừng nói nữa, cấp bậc này của ngươi, chết cũng phải có cốt khí một chút.
Nói đến đây rồi, đã không còn gì để nói nữa, càng nói chỉ càng tự rước lấy nhục. Vu Hoàng không hề vô nghĩa, hắn biết cục diện hôm nay, không phải hắn chết, chính là Hồng Tộc vong. Nếu muốn sống sót, hắn ít nhất phải đả thương nặng tộc vương Hồng Tộc, hoặc đánh chết một cường giả sắp đại viên mãn.
Chiến lực của hắn không tồi, nhưng không khác biệt lắm với tộc vương Hồng Tộc, sao có thể đánh chết tộc vương Hồng Tộc? Gần đây không chỉ có cường giả sắp đại viên mãn, còn có mười mấy Thánh Hoàng.
Sau nửa canh giờ, Vu Hoàng đánh chết ba Thánh Hoàng, nhưng hắn cũng bị thương, trái lại tộc vương Hồng Tộc và đại nguyên lão Hồng Tộc không chút thương thế, Vu Hoàng biết hôm nay rất khó sống sót.
Ai...
Nội tâm Vu Hoàng hơi hối hận, sớm biết đã rời khỏi nơi này cùng mấy nguyên lão kia. Xích Long Tộc giờ đây ở Thiên Cương Tinh Vực không biết là tình huống gì, hắn thật ở đây lãng phí một thân mà.
- Không được!
Trong mắt Vu Hoàng sáng lên hàn quang, thần niệm bắt đầu điên cuồng nhìn quét xung quanh, hắn có một loại cảm giác, Lục Ly rất có thể ẩn núp gần đó, Lục Ly có lẽ muốn tận mắt nhìn thấy hắn chết.
Cho nên hắn phải tìm được Lục Ly, cho dù hắn chết, cũng phải kéo theo Lục Ly chết cùng, như vậy ít nhất hắn chết vẫn có giá trị.
Rầm rầm rầm!
Chiến đấu còn đang diễn ra, hơn nữa càng ngày càng kịch liệt, nhưng chiến trường liên tục biến hóa, bởi vì Vu Hoàng không ngừng chuyển dời chiến trường, dời đi từ từ. Vu Hoàng không phải muốn chạy trốn, chỉ là muốn dò la tình huống gần đó.
Gần đó có rất nhiều võ giả vây xem, ước chừng đến hơn mấy vạn, nhưng lại có rất nhiều võ giả cuồn cuộn đến không ngừng. Không chỉ có võ giả gần vệ thành, còn có Hồng Thành, cùng rất nhiều thành trì Hồng Giới. Đại chiến kinh thiên như thế, đám võ giả này làm sao không đến xem chiến cuộc?
Vu Hoàng đau khổ chống đỡ, tâm tư dò xét đám võ giả vây xem, tìm kiếm mấy lần, tìm kiếm người khả nghi.
Hửm?
Lục Ly phát hiện thần niệm Vu Hoàng đảo qua, cả người run lên. Vu Hoàng giờ đang khổ chiến, lại còn có thời gian tra xét võ giả xung quanh? Chiến đấu giữa các cường giả, không thể phân tâm chút nào. Nếu Vu Hoàng không phải ngu ngốc, khẳng đỉnh có ý đồ khác?
Vu Hoàng lần này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hắn còn có thể có ý đồ gì?
Lục Ly nháy mắt phản ứng lại, hắn gần như không do dự gì, trực tiếp phóng ra Thần Ẩn Thuật, sau đó nghĩ dời đi với tốc độ nhanh nhất.
Lục Ly không ẩn thân, có lẽ Vu Hoàng có thể không nhanh như vậy tìm được hắn, hắn vừa ẩn thân, Vu Hoàng lập tức có cảm ứng. Bởi vì thần niệm hắn đảo qua, sau đó lại cảm giác có một võ giả dường như đã biến mất? Thần niệm hắn lập tức quét qua, phát hiện nơi Lục Ly đứng vừa rồi quả nhiên không còn ai.
Hửm?
Đôi mắt Vu Hoàng lạnh xuống, thần niệm cường đại của hắn lập tức quét tới, đồng thời vận dụng một loại thần thông của cường giả sắp đại viên mãn, lực cảm giác nhạy cảm hơn thập bội.
Hắn không tìm kiếm thân ảnh của Lục Ly mà cảm giác biến hóa vùng thiên địa kia. Đạt đến cấp bậc của bọn họ, lực cảm giác thiên địa phi thường biến thái, hắn rất nhanh tập trung vào phương hướng Lục Ly chạy trốn.
- Cút ngay!
Hắn hét lên, thân mình đột nhiên lớn lên mấy lần, trên người sáng lên hồng quang đẹp đẽ, hơi thở cũng nhất thời tăng vọt. Hắn sử dụng một loại thần thông độc đáo của Xích Long Tộc, chiến lực tăng lên rất nhiều. Nhưng đây chỉ trong thời gian ngắn, sau một nén nhang, hắn sẽ trở nên vô cùng suy yếu. Đến lúc đó hắn chỉ có thể chờ chết.
Hôm nay dù sao cũng không thể trốn thoát, hắn cũng không quan tâm gì nữa.
Hắn đột nhiên đánh ra công kích cường đại, bức lui đại trưởng lão và tộc vương Hồng Tộc, sau đó thân mình hắn hóa thành hồng quang, bay vút đến chỗ Lục Ly, hắn hét lớn lên:
- Lục Ly, chết...
Lục Ly còn đang chạy trốn, nghe tiếng gầm giận dữ, nhất thời cảm thấy hồn phi phách tán. Hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Vu Hoàng đuổi theo với tốc độ cực kỳ khủng bố, khí huyết tận trời, sát khí cuồn cuộn, khiến Lục Ly cảm thấy hơi thở tử vong.
Vù!
Hắn không chút do dự, lập tức lấy ra Thánh Sơn, thân mình lẻn nhanh vào, lại khống chế tốc độ Thánh Sơn đến cực hạn, bay trốn ra xa.
- Chết...
Vu Hoàng hét lên, chiến kích trong tay quấy phá phong vân tứ phương, mang theo ánh sáng vạn trượng, hung hăng đánh xuống Thánh Sơn.
Giờ đây, tộc vương Hồng Tộc và đại trưởng lão đuổi theo phía sau, đồng thời phóng ra công kích, Vu Hoàng không thèm để ý, nâng dậy chiến kích, đánh mạnh xuống Thánh Sơn.
Ầm!
Một tiếng nổ vang kinh thiên, không gian xung quanh Thánh Sơn kịch liệt chấn động, giống như một thiên thạch nện lên biển, không gian bốn phía chấn động sóng cuộn kịch liệt, thổi quét bốn phía.
Thánh Sơn trực tiếp nổ tung, một kiện chí bảo, một kiện bảo vật cường đại Nguyên Thánh Tổ công kích rất nhiều thánh cũng không thể phá vỡ, lại trực tiếp nổ tung dưới một kích của Vu Hoàng, hơn nữa dập nát, không thể chữa trị.
- Ngao!
Một con cự thú rống lên, khi Thánh Sơn bạo liệt, Lôi Ngu Thú vừa xuất hiện, chặn dư âm một kích kia. Lôi Ngu Thú, Lục Ly từng sử dụng ở Vũ Giới, hiện giờ phóng xuất ra, thật dễ dàng bại lộ. Nhưng giờ đây cũng không quản được nhiều, không phóng xuất Lôi Ngu Thú ngăn cản, hắn phải chết không thể nghi ngờ.
Ầm!
Lôi Ngu Thú bị đánh bay, chỗ ngực bụng có một vết máu thật lớn, sâu có thể thấy xương cốt, cũng may Thánh Sơn chặn một chút, nếu không Lôi Ngu Thú này cũng không ngăn cản được.
Ách...
Đám võ giả vây xem có hơi ngây ngẩn, Vu Hoàng làm gì vậy? Không khai chiến với cường giả Hồng Tộc, vì sao đuổi giết một tiểu võ giả đang xem chiến cuộc? Còn không quản công kích của bọn tộc vương Hồng Tộc.