Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 437 - Chương 437: Đủ Nặng

Bất Diệt Long Đế Chương 437: Đủ nặng

Lần này hắn không nghỉ ngơi. Liên tục uống thêm chén nữa, lúc này mới cả người run rẩy tựa vào vách tường phía sau.

Chín chén!

Lục Ly trước sau đã uống xong chín chén, đã có thể sánh bằng người có tửu lượng tốt nhất mà Khương Khởi Linh từng thấy. Hơn nữa, tuy Lục Ly dựa vào vách tường, lại không hoàn toàn say ngã, cơ nhục trên mặt hắn vẫn đang run run, tay chân đang giãy dụa muốn ngồi dậy.

Lục Ly không hề sử dụng huyền lực để bức rượu!

Điểm này thì Khương Khởi Linh vô cùng chắc chắn, sau khi Lục Ly uống xong chén đầu tiên lập tức đã bị chuếnh choáng, từ đó có thể đoán ra tửu lượng của Lục Ly kỳ thật cũng không tốt, nhưng hắn lại có thể uống hết chín chén Huyết Tinh Mân Côi? Điều này khiến Khương Khởi Linh rất khó hiểu, Lục Ly dựa vào cái gì mà có thể uống hết nhiều rượu như vậy mà vẫn chưa gục?

- Gừ!

Trong yết hầu Lục Ly truyền đến một tiếng gầm khẽ giống như dã thú, hắn đột nhiên ngồi dậy, mắt lại mởra.

Lần này tơ máu bên trong đã nhiều hơn, nhìn cũng dọa người hơn, trên mặt hắn toàn là biểu cảm dữ tợn, nhìn giống như một con dã thú bị thương.

Hai tay hắn đột nhiên cầm lấy hai chén rượu, không ngừng đổ vào miệng, hai chén, bốn chén, sáu chén, bảy chén!

Mười sáu chén!

Trước sau mười sáu chén đã bị Lục Ly đổ vào bụng, hắn lúc này mới nhếch miệng cười, mắt lờ đờ nói:

- Khởi tiểu thư, ngươi nói hai mươi ngày rồi nhé, đừng có ăn quỵt, cáo từ.

Lục Ly vươn tay ra sờ sờ bàn, cầm mặt nạ Ngân Ma của mình rồi đeo lên mặt, sau khi đeo mặt nạ thì hắn lại dùng sức chống xuống bàn, khiến mình đứng lên.

Tiếp theo hai chân thất tha thất thểu đi ra ngoài, còn va vào cửa khoang, tay hắn lần mò cả nửa ngày mới mở được cửa, đi đến lan can ngoài khoang thuyền. Sau đó... Hắn cắm đầu ngã xuống, trực tiếp rơi xuống tầng một.

Vũ Hóa Thần ở phía dưới vội vàng chạy tới, ôm lấy Lục Ly đưa vào trong khoang thuyền. Khương Khởi Linh cũng không đi ra, cũng không nhìn xem Lục Ly có say chết hay không.

Nàng ta ngồi một hồi lâu trong khoang thuyền, vẻ kinh ngạc trên mặt mới bình phục, cuối cùng thốt ra mấy chữ:

- Ý chí lực cường đại quá... Biến thái!

Mười sáu chén Huyết Tinh Mân Côi, cho dù là ngoại công của nàng ta là cường giả Quân Hầu cảnh đỉnh phong, nếu không dùng huyền lực để bức rượu, khẳng định cũng không uống được. Huống chi Lục Ly uống xong còn có thể nói chuyện với nàng ta, đồng thời đeo mặt nạ lên rồi tự ra khỏi khoang thuyền.

- Nghe nói một người có ý chí lực cường đại, hắn có thể chống lại sự tập kích và gây mê của rượu, khiến bản thân thủy chung bảo trì được một tia ý thức tỉnh táo!

Khương Khởi Linh nhớ tới câu mà một cường giả từng nói, trước kia nàng ta, không tin lúc này nàng ta lại tin chắc rồi. Nàng ta uống rượu đã năm năm, lần đầu tiên thấy có người biến thái như vậy.

- Quả nhiên là một con ngựa hoang, đủ mạnh, thú vị!

Khương Khởi Linh nhớ tới bộ dạng của Lục Ly khi lần đầu tiên thấy hắn đứng trên giáp bản, tuy tuổi Lục Ly còn nhỏ, còn ăn mặc giống như công tử hoàn khố, nhưng Khương Khởi Linh đã duyệt người vô số chỉ liếc một cái là có thể nhìn thấu ngụy trang của Lục Ly.

Lục Ly lúc nhỏ trải qua quá nhiều cực khổ, sau đó lại trải qua quá nhiều chuyện, từng giết quá nhiều người. Còn từng làm đảo chủ, thống soái rất nhiều cường giả, cuối cùng còn vấn đỉnh Thiên Đảo Hồ, thậm chí trở thành thủ lĩnh của thế lực mạnh nhất Bắc Mạc.

Dưỡng di thể, cư di khí!

Khí chất của một người sẽ căn cứ vào thân phận của hắn mà không ngừng thay đổi, khí chất từ trong xương tủy phát ra là không thể che giấu được. Khương Khởi Linh liếc một cái liền nhận định Lục Ly là một con ngựa hoang đủ mạnh. Lại không ngờ con ngựa hoang này còn mạnh hơn nàng ta tưởng tượng.

- Đủ mạnh, đủ mạnh!

Khương Khởi Linh vừa uống rượu vừa lẩm bẩm, nàng ta thỉnh thoảng lại cười to, thỉnh thoảng lại lặng lẽ rơi lệ, tóc rất nhanh liền biến thành rối bù, quần áo không chỉnh tề, giống như một nữ nhân bị điên.

Lục Ly mê man cả một ngày một đêm, sau khi tỉnh lại ruột vẫn cuộn trào, ước chừng nghỉ ngơi hai canh giờ mới khôi phục.

Tuy lúc ấy say tới bất tỉnh nhân sự, có điều hắn uống hết mười sáu chén, nhưng chuyện Khương Khởi Linh nói cho hắn miễn phí tu luyện hai mươi ngày thì hắn vẫn nhớ rõ.

Sau khi hắn ăn chút đồ, lập tức tới phòng tu luyện. Quản sự đó dường như đã nhận được mệnh lệnh của Khương Khởi Linh, trực tiếp để cho Lục Ly vào, hắn liền bế quan ở bên trong.

Hắn đã hoàn toàn cảm ngộ được ký ức của yêu ma, hiện tại chỉ còn thiếu ấn chứng thực tiễn, lúc trước tu luyện hai ngày, hắn đã mơ hồ đụng đến một chút da lông.

Một cao thủ mượn dùng thân thể hắn phóng ra một bộ kiếm pháp cao thâm, hắn không cần cảm ngộ kiếm ý của kiếm pháp này, chỉ cần bắt chước ra kiếm chiêu, phóng thích bộ kiếm pháp này là được.

Cái này nói ra thì rất đơn giản, dù sao Lục Ly cũng có toàn bộ ký ức yêu ma phóng thích thần kỹ, hắn còn mày mò ra mỗi một chi tiết, theo lý mà nói thì chắc là không thành vấn đề.

Không thành vấn đề, kỳ thật chính là vấn đề lớn nhất!

Lục Ly bế quan trong phòng tu luyện cả mười lăm ngày, ăn uống đái ỉa đều giải quyết ở bên trong. Hắn nghĩ hết các loại biện pháp, vẫn không thể phóng thích, hắn vẫn chỉ có thể huyễn hóa ra mười mấy phân thân.

Hắn nằm trong góc tường của phòng tu luyện, miệng nhai lương khô uống nước trong, cau mày suy nghĩ.

- Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào? Chẳng lẽ không cảm ngộ được Kính Tượng Áo Nghĩa thì không thể phóng thích ra loại thần kỹ dung hợp này à?

Lục Ly lẩm bẩm, nếu trong thời gian dài như vậy mà vẫn không có bất kỳ tiến triển gì, vậy khẳng định là cách nghĩ của hắn đã sai. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn chỉ tổ sẽ rúc vào sừng trâu, cả đời không ra được.

- Đổi phương hướng? Đổi phương pháp?

Mắt Lục Ly hơi sáng lên, hắn trầm tư một lát, gặm mấy miếng lương khô trong tay, khoanh chân ngồi xuống.

Hắn chuẩn bị đổi phương hướng, trước tiên nghĩ biện pháp đạt tới hơn sáu mươi phân thân. Huyền kỹ Di Hình Ảo Ảnh của hắn sau khi đạt đến cực hạn, vốn có thể có hơn một trăm phân thân, hắn muốn làm thành chuyện này trước.

Bình Luận (0)
Comment