Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 438 - Chương 438: Bán Nghệ Không Bán Thân

Bất Diệt Long Đế Chương 438: Bán nghệ không bán thân

Năm ngày sau.

Thân thể Lục Ly đột nhiên lấp lánh quang mang, tiếp theo thân thể một tách làm hai, hai tách làm bốn, cuối cùng phân thân không ngờ đạt tới một trăm.

Một trăm Lục Ly chớp động trong phòng tu luyện, bên trong đều là bóng người, nhìn mà hoa cả mắt, hoàn toàn không thể phân biệt ra thật giả.

Có điều...

Dùng mắt thì không phân biệt ra được, không có nghĩa là dùng thần niệm cũng không phân biệt ra được. Hơn nữa những phân thân này của Lục Ly hoàn toàn là theo Lục Ly mà đi, không giống như thần kỹ mà yêu ma phóng thích, chạy ra bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất.

Năm ngày, Lục Ly đã tu luyện huyền kỹ Di Hình Ảo Ảnh đến tiếp cận đại thành. Đỉnh phong nhất của huyền kỹ này cũng có thể phân ra hơn một trăm phân thân, Lục Ly hiện tại đã có một trăm phân thân, đã tiếp cận đỉnh phong một cách vô hạn rồi.

Lúc trước Lục Ly tham ngộ rất lâu, lại chỉ có thể phân ra mười mấy phân thân, hiện tại chỉ trong thời gian ba ngày đã có thể đạt tới một trăm phân thân.

Không phải ngộ tính của Lục Ly trở nên mạnh mẽ, trong đây có công lao của yêu ma.

Yêu ma đánh cắp loại huyền kỹ này từ trong linh hồn của Lục Ly, sau đó tự mình cảm ngộ huyền kỹ, đưa phân thân đạt tới hơn sáu mươi. Trong ký ức của Yêu ma, có biện pháp làm thể nào để đề thăng phân thân, Lục Ly căn cứ vào ký ức của yêu ma để tham ngộ, tất nhiên là ngày đi ngàn dặm, tiến triển thần tốc.

- Không sai, không sai!

Phân thân của Lục Ly lần lượt biến mất, chân thân của Lục Ly xuất hiện, rất hài lòng.

Ít nhất hai mươi ngày bế quan này đã khiến hắn có một số thu hoạch. Phân thân hiện tại có thể đạt tới hơn một trăm, hiện tại còn thiếu mỗi dung hợp với Kính Tượng Áo Nghĩa, như vậy phân thân của hắn trở nên chân thật hơn, Quân Hầu cảnh cũng không tra xét được, còn có thể tự động phi hành ra bốn phương tám hướng.

- Chỉ cần có đột phá, vậy sớm muộn gì cũng có thể cảm ngộ được!

Lục Ly nắm chặt quyền đầu, ngồi ở góc tường, lấy ra lương khô, kéo mặt nạ lên đầu để lộ ra miệng để còn ăn. Trong khoảng thời gian này hắn toàn tâm đắm chìm trong tu luyện, quên mất thời gian đã qua hai mươi ngày.

Két.

Một lát sau cửa khoang đột nhiên mở ra, quản sự kia bước vào, sau khi hắn tiến vào thì hờ hững nói:

- Vị công tử này, ngươi hết giờ tu luyện rồi?

- Hết rồi à?

Lục Ly vẫn đang ngồi ở góc tường nhai lương khô, hắn ngẩng đầu nhìn quản sự một cái, sau đó ánh mắt nhìn về phía cửa khoang, không hề bất ngờ khi nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp.

Khương Khởi Linh tới rồi, vẫn dựa vào cửa, nàng ta nhìn thấy Lục Ly ngồi xổm ở góc tường nhai lương khô, tóc tai bù xù, lam lũ như ăn mày, trong mắt lại lộ ra một tia dị sắc.

Nàng ta không phải chưa từng thấy người tu luyện khắc khổ, nhưng người tu luyện khắc khổ như Lục Ly thì đúng là hiếm thấy. Lục Ly nhìn cũng không giống như thiếu thiếu nhà nghèo, dẫn theo hai thủ hạ Quân Hầu cảnh, gia cảnh khẳng định cũng bất phầm, nhưng tu luyện không ngờ lại khắc khổ như vậy?

- Ta giờ ra ngay đây!

Lục Ly ăn nốt lương khô trong tay, đeo mặt nạ vào, vỗ vỗ mông đứng lên, Khương Khởi Linh và quản sự cũng đi ra.

Chờ Lục Ly ra rồi, Khương Khởi Linh lập tức bịt mũi nói:

- Tiểu nam nhân, ngươi hôi quá!

- Ha ha ha!

Lục Ly cười ha hả, không cho là đúng nói:

- Nam nhân phải có mùi, thế mới giống nam nhân hơn, không phải sao?

Lục Ly đi tới phòng rượu, nơi đó có chỗ tắm, sau khi tắm rửa thay quần áo mới, Lục Ly thoải mái đi ra.

Khương Khởi Linh đã chờ hắn ở bên ngoài, nàng ta hôm nay mặc váy dài màu đỏ, không quá lộ liễu, nhưng lại có chút bó sát người, khiến thân thể đẫy đà của nàng ta càng nổi lên những đường cong mê người, miệng chắc là bôi son nên rất đỏ, phối hợp với da thịt trắng ngần của nàng ta, hấp dẫn ngũ quan, tạo cho người ta một loại lực trùng kích thị giác rất cường đại, cảm thấy rất kinh diễm.

Trên đường đi có rất nhiều nam tử không ngừng nhìn về phía Khương Khởi Linh, trong mắt đều là vẻ thèm muốn và dục vọng.

Khương Khởi Linh không đếm xỉa tới những ánh mắt này, cười giống như hồ ly, nhìn Lục Ly nói:

- Tiểu nam nhân, có muốn tiếp tục tu luyện miễn phí không? Đúng rồi... Quên nói với ngươi, phòng tu luyện lớn đã bị ta bao một năm, hì hì.

Lục Ly trợn mắt, đại thống lĩnh của thuyền này là ngoại công của Khương Khởi Linh, nàng ta bao hay không bao thì có khác gì nhau?

Hắn vẩy vẩy mái tóc đang ướt sũng, hỏi:

- Lại uống rượu à? Không thành vấn đề, tửu lượng của ta rất tốt. Đúng rồi, đừng gọi ta là tiểu nam nhân, tên này không dễ nghe, ngươi có thể gọi ta là Ly công tử.

- Ly công tử?

Khương Khởi Linh nghiêng đầu, lại bật cười, nàng ta nhún vai nói:

- Ngươi đi theo ta, lần này chúng ta không uống rượu. Đương nhiên... Con người ta cũng không làm ra chuyện miễn cưỡng người khác, ngươi cứ yên tâm.

- Được rồi.

Lục Ly nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu, đi theo Khương Khởi Linh bay lên tầng hai, tiến vào khoang thuyền của nàng ta. Bên trong vẫn bày đầy mỹ vị, còn có rượu mạnh Huyết Tinh Mân Côi, hai thị nữ quỳ bên cạnh hầu hạ.

Lục Ly phất phất tay, bảo hai thị nữ đi xuống, sau đó cởi mặt nạ, không nói gì cầm mỹ vị trên bàn lên ăn, tùy ý giống như ở nhà mình vậy.

Ăn lương khô nhiều ngày như vậy, đồ ăn ngon thế này, cớ gì Lục Ly lại khách khí?

Khương Khởi Linh ngồi đối diện Lục Ly, hai tay chống, cười tủm tỉm nhìn Lục Ly ăn hùng hục, cũng không nói gì.

Lục Ly chẳng buồn để ý tới Khương Khởi Linh, sau khi ăn uống no đủ mới dùng khăn lau tay, ngẩng đầu nhìn Khương Khởi Linh nói:

- Ăn xong rồi, Khởi tiểu thư cứ phóng ngựa tới đây, ta bán nghệ không bán thân, còn lại thì thế nào cũng được.

- Hì hì.

Lông mi dài của Khương Khởi Linh lại run run, mắt biến thành giống như trăng khuyết, đúng kiểu mắt tiêu chuẩn. Môi hồng giống như liệt diễm của nàng ta cong lên một độ cong mê người, nói khẽ:

- Nếu ta cứ muốn mua thân của ngươi thì sao? Ngươi bán hay là không bán, Lục công tử!

- Lục công tử?

Mắt Lục Ly đột nhiên híp lại, trong mắt lấp lánh hàn quang, sát khí trên người cũng dâng lên.

Quả nhiên Khương Khởi Linh đã biết... Thân phận của hắn.

Bình Luận (0)
Comment