Lục Ly nghỉ ngơi một ngày, mang Vũ Dương tiếp tục hành trình, một đường truyền tống qua, tốn mười ngày, bọn họ đã đến một đại giới diện gần Ngoan Tộc.
Gốc thần dược này không ở giới diện Ngoan Tộc mà ở trong tiểu giới diện gần Ngoan Tộc, là khi một Tử Thần chấp hành nhiệm vụ, ngoài ý muốn phát hiện.
Lục Ly mang theo Vũ Dương và hai Thánh Hoàng, không dừng lại, trực tiếp cưỡi chiến thuyền bay đi tiểu giới diện, thám báo Tử Thần nơi này liên hệ bọn họ, báo lại tình huống bên kia.
Bên kia vẫn chưa đánh nhau, đại tộc này có lẽ cũng lo lắng, không dám đắc tội quái vật lớn Tử Thần. Nhưng thần dược này thật là thuộc phạm vi thế lực bọn, chắp tay dâng cho người khác thật thiệt thòi. Ít nhất cũng phải được bồi thường một chút. Cho nên vẫn bao vây Thánh Hoàng của Tử Thần, rỏ ràng muốn đàm phán với Tử Thần, đạt được ít bồi thường.
Tốn ba ngày, bọn Lục Ly tiến vào giới diện này, Lục Ly cũng không ẩn thân, nghênh ngang mang theo bọn Vũ Dương đi vào, sau đó bay vào chỗ Vô Cực Hải.
Vô Cực Hải này kỳ thật là một hiểm địa, nơi này có rất nhiều động vật biển cường đại, nếu đến gần sẽ bị động vật biển công kích. Đương nhiên giờ đây, động vật biển xung quanh đại đạo trong Vô Cực Hải đều bị dọa chạy, bởi vì Ngoan Tộc triệu tập hơn ba mươi Thánh Hoàng, còn có hơn mười vạn quân đội, bao vây hết đảo này.
Sau khi tiến vào giới diện này, Lục Ly để Vũ Dương thả ra chiến thuyền, hơn nữa vươn cờ, phía trên viết thật to chữ “Lục”, hắn mang theo Vũ Dương và hai Thánh Hoàng đứng trên sàn thuyền, bay thẳng lên đại đảo.
- Lục Ly!
Vũ Dương đứng lên người Lục Ly, sờ mũi, cảm thấy có hơi không thích hợp, hắn nói:
- Chúng ta vẫn còn là Tử Thần sao? Ta sao cảm giác không giống một sát thủ?
Sát thủ đều hành tẩu trong tối, làm việc đáng khinh. Hai lần xử lý sự tình này, Lục Ly đều gióng trống khua chiêng, giống như hận không thể để người trong cả thiên hạ biết đến Lục Ly hắn. Khó tránh khỏi khiến Vũ Dương cảm giác không được tự nhiên…
Lục Ly cười ảm đạm nói:
- Thủ đoạn gì không quan trọng, chỉ cần có thể đạt mục đích, thì đó là Tử Thần đủ tư cách!
Trong Vô Cực Đảo, mười mấy Thánh Hoàng tụ lại trong sơn cốc nhỏ. Ngoài sơn cốc nhỏ này có sương khói vàng nồng đậm, sương khói này rõ ràng có kịch độc. Nhưng bên trong sơn cốc không có sương khói, trong sơn cốc có một gốc thực vật màu tím bảy lá, gốc cây này sáng mờ nhàn nhạt, tạo ra sương khói màu vàng kia.
Mười ba Thánh Hoàng vây quanh thực vật màu tím này, thực vật nhỏ này đã sắp nở hoa, có lẽ chờ kết quả cần hơn một tháng, cho nên đám Thánh Hoàng Tử Thần này chỉ có thể chờ ở đây.
Cường giả Ngoan Tộc không tiến vào đảo nhỏ. Tòa đảo này tuy lớn, nhưng cường giả bên ngoài có thể dễ dàng tập trung thần niệm vào trong. Nếu bọn họ muốn giết, vậy chỉ cần một hơi thở.
Mười ba Thánh Hoàng không chút kinh hoàng, thân là Tử Thần, đã sớm nhìn thấu, bọn họ cũng không tin Ngoan Tộc dám động thủ với bọn họ. Dưới trả thù điên cuồng của Tử Thần, Ngoan Tộc sẽ không còn tồn tại nữa.
Vù!
Không trung phía bắc vang lên tiếng xé gió, vô số quân đội và cường giả ngoài đảo chú ý, mười ba Thánh Hoàng trong sơn cốc đều mở mắt. Vô số thần niệm quét qua chiến thuyền kia. Khi bọn họ nhìn thấy chữ “Lục” thật lớn trên lá cờ chiến thuyền. Quân đội xung quanh lộ vẻ kinh hoàng, ngay cả trong mắt Thánh Hoàng cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
Đùng đùng đùng!
Tất cả Thánh Hoàng trong sơn cốc đều đứng lên, trên mặt lộ vẻ kích động. Vị Lục Tuần Tra Sử này bọn họ nghe danh đã lâu, không ngờ đại nhân vật Tử Thần phái ra lại là Lục Ly.
Lục Ly cũng không ở trên sàn thuyền, chỉ có bọn Vũ Dương đứng trên sàn thuyền. Chiến thuyền rất nhanh bay tới, đến phía trước đại quân ngoài đảo nhỏ. Tuy đại quân xung quanh thật sợ hãi, nhưng vẫn rất nhanh vây quanh lại, bao vây chiến thuyền.
Vũ Dương và hai Thánh Hoàng đứng trên sàn thuyền, nhưng không chút sợ hãi, binh là lá gan của tướng, tướng là hồn của binh, Lục Ly ở trong khoang thuyền, bọn họ không chỗ nào sợ hãi.
Ngoan Tộc bay tới mười mấy Thánh Hoàng, một Thánh Hoàng hơi khom người hỏi:
- Xin hỏi đây là Lục Ly, Tuần Tra Sử giá lâm?
Lục Ly không đi ra, nhưng truyền ra một câu:
- Mang theo quân đội của ngươi nhường đường, ta muốn vào đảo!
Thanh âm của Lục Ly thật bình tĩnh, lại mang theo ngữ khí chân thật đáng tin. Ngạo mạn của hắn chọc giận cường giả Ngoan Tộc, đôi mắt mười mấy Thánh Hoàng lạnh xuống, nguyên lão kia hừ lạnh nói:
- Lục Tuần Tra Sử, ngươi đến đàm phán hay đến tuyên chiến?
- Nếu trong mười hơi thở tránh đường, vậy có thể đàm phán!
Thanh âm Lục Ly lạnh như băng truyền ra:
- Nếu mười hơi thở vẫn chưa mở đường, vậy đừng trách ta không khách khí, hiện tại bắt đầu đếm!
Bừa bãi, bá đạo, không ai bì nổi!
Đây là cảm giác Lục Ly mang đến cho tất cả Ngoan Tộc. Ngay lúc này, trên người Ngoan Tộc tuôn ra sát khí. Xung quanh bọn họ là đại tộc, luôn chỉ có bọn họ ức hiếp chủng tộc còn lại, vẫn không có võ giả nào dám ức hiếp, làm nhục bọn họ.
Nhưng không có Ngoan Tộc nào dám động thủ, lúc này, ngoài đảo an tĩnh quỷ dị, ngay cả tiếng hít thở cũng không có. Nếu không phải Lục Ly lên tiếng, bọn họ khẳng định đã sớm xung phong liều chết, dùng máu tươi và sinh mệnh bảo vệ vinh quang của Ngoan Tộc.
Nhưng mà hắn là Lục Ly!
Uy danh rộng như trời biển, vòng sáng cường đại của hắn khiến tất cả Ngoan Tộc cảm thấy áp lực vô tận.
Hồng Tộc từng khai chiến với Lục Ly, hiện tại đã hoàn toàn phong tộc. Về sau Hổ Tộc đối địch với Lục ly, bị bắt ký hiệp ước. Ngay trước đó không lâu, Lư Tộc và Lang Đinh Tộc muốn uy hiếp Tử Thần, bị Lục Ly một mình áp đảo.
Tồn tại mạnh mẽ như vậy, xác định Ngoan Tộc bọn họ có thể trêu chọc sao?
- Tránh ra!
Sau năm hơi thở, đại nguyên lão Ngoan Tộc nghiến răng nghiến lợi, rống lớn lên. Thanh âm này giống như rống ra từ trong yết hầu. Cường giả và quân đội gần đó đều thở dài, đều thối lui sang hai bên, tránh ra một đường lớn.
Vù!