Không khí trong lầu các nhộn nhịp, bởi vì Lục Ly dịch dung nên võ giả trong lầu các không nhận ra hắn. Vũ Dương là khách quen chỗ này, làm người khá thân thiện, cho nên không khí trong đại điện thoải mái, mỗi người ca hát uống rượu.
Cộp cộp cộp!
Bên ngoài vang lên một chuỗi tiếng bước chân, tiếp đó mấy công tử mặc áo hoa đi vào. Bọn họ vừa bước vào, Vũ Dương đã cau mày, hắn truyền âm cho Lục Ly:
- Lê Hành đến!
- Lê Hành?
Lục Ly nheo mắt nhìn thoáng qua mấy công tử. Bọn họ đều là cảnh giới Thánh Hoàng, có một công tử trẻ tuổi mặc áo đen, tướng mạo rất là anh tuấn, khí chất phi thường đặc biệt, lộ rõ mũi nhọn, giống như là một thanh bảo kiếm vô song.
Người này rõ ràng là đệ nhất yêu nghiệt của Tử Thần, Lê Hành, từ việc võ giả trong đại điện lần lượt đứng lên nhìn hắn là biết rồi.
Lê Hành phớt lờ các võ giả vái chào mình, liếc qua Vũ Dương, cuối cùng dừng lại trên người Lục Ly. Ước chừng Lê Hành nhận được tin tức, trong Tử Thần đầy rẫy thám báo của các nhà, mỗi cử động đều bị theo dõi. Tuy Lục Ly dịch dung, nhưng lúc đi ra Vũ gia thì hắn không dịch dung, bị thám báo của Lê gia tra xét được.
Lục Ly cúi đầu tránh đi ánh mắt của Lê Hành, có mấy chục võ giả ngồi trong đại điện, có thể vào đây thì cơ bản có chút thực lực hoặc là bối cảnh, nơi này tiêu phí không thấp. Một đám võ giả nhìn Lê Hành lại ngó Lục Ly, không biết Lê Hành muốn làm cái gì? Vị công tử bên cạnh Vũ Dương khá lạ mặt.
Lê Hành sải bước đến trước bàn của Vũ Dương và Lục Ly, bưng một ly rượu, tự uống một hớp rồi mới nói:
- Dương ca, sao uống rượu mà không mang theo ta? Vị bằng hữu mới này của ngươi trông lạ mặt, không giới thiệu cho ta quen sao?
Vũ Dương nhìn qua Lục Ly, thấy hắn cúi đầu không nói chuyện, bèn cười nói:
- Hành thiếu gia, bằng hữu này của ta tính cách hơi lạnh lùng, nên thôi không giới thiệu. Hành thiếu gia muốn uống rượu thì có khó gì? Cứ vô tư uống, tính tiền phần ta.
- Tính cách lạnh lùng?
Lê Hành hừ mũi nói:
- Vị này giấu đầu lòi đuôi, không lẽ là gian tế? Ta cho rằng nên phân biệt rõ.
Lê Hành dứt lời, trong đại điện thoáng chốc yên lặng, tiếng đàn nhạc ngừng bặt.
Lê Hành rõ rành rành tới gây sự, quan trọng là đối tượng bị hắn kiếm chuyện cũng là một đại nhân vật, đệ nhất công tử Vũ gia. Nếu hai bên đánh nhau thì có trò vui lớn, võ giả khác đều không dám xem, rất dễ dàng bị liên lụy.
Vũ Dương xìu mặt xuống, hành động này chẳng những không cho Lục Ly mặt mũi, còn vả mặt Vũ Dương trước mắt bao người, nói khách nhân hắn mang đến là gian tế? Vậy chứng minh chính hắn cũng có vấn đề.
Vũ Dương đang định đứng lên, Lục Ly ngồi bên cạnh vươn tay kéo hắn lại.
Tay Lục Ly lóe sáng, một tấm lệnh bài xuất hiện ở trên tay, hắn tùy tiện ném lên bàn:
- Thứ này có thể chứng minh ta không phải gian tế sao?
Vèo vèo vèo!
Vô số ánh mắt quét qua, khi nhìn thấy lệnh bài đều hoàn toàn thay đổi sắc mặt, một đám võ giả lập tức quỳ một gối xuống, trầm giọng quát:
- Tham kiến Lục Tuần Tra Sử!
Trên lệnh bài kia có khắc hai chữ ‘tuần tra’, Tử Thần chỉ có một Tuần Tra Sử, đó là Lục Ly. Tuần Tra Sử ở trong Tử Thần có địa vị quyền lợi sánh bằng Chấp Pháp Trưởng Lão, dù là Vương Bài Tử Thần gặp Lục Ly đều phải quỳ xuống vái chào.
- Ồ?
Lê Hành hơi nhướng mày nói:
- Thì ra là Lục Tuần Tra Sử, Tuần Tra Sử chớ trách, ngươi không hiển lộ hình dáng, ta không thể nhận ra ngươi, còn cho rằng là gian tế, chớ trách chớ trách.
- Không trách, không trách.
Trên mặt Lục Ly lóe tia sáng, biến về bộ dạng vốn có, hắn nâng lên lệnh bài, lạnh băng nhìn Lê Hành, hỏi:
- Thấy Tuần Tra Sử mà các ngươi không biết quỳ xuống vái chào sao? Các ngươi đều quên quy củ của Tử Thần?
Quy củ của Tử Thần là Tử Thần cấp thấp thấy Tử Thần cấp cao phải quỳ một gối xuống vái chào. Tử Thần cấp cao đều là dùng nắm đấm vươn lên, đại biểu sức chiến đấu cường đại. Võ đạo vốn đã là cường giả làm vua, võ giả cấp thấp trông thấy võ giả cấp cao phải quỳ xuống là sự tôn kính với võ đạo.
Trên Vương Bài Tử Thần là Chấp Pháp Trưởng Lão, có thể trở thành Chấp Pháp Trưởng Lão thì sức chiến đấu đều là cực kỳ khủng bố. Chấp Pháp Trưởng Lão ban đầu đều là người nổi bật trong Vương Bài Tử Thần, cũng là từ núi thây biển máu giết ra.
Cho nên Tử Thần đặt ra quy củ là trông thấy Chấp Pháp Trưởng Lão nhất định phải quỳ một gối xuống vái chào. Tuần Tra Sử và Chấp Pháp Trưởng Lão cùng cấp bậc, vậy nên khi gặp Tuần Tra Sử cũng phải quỳ xuống vái chào.
Đương nhiên quy củ là chết, chỉ cần Lục Ly không truy cứu, võ giả khác có thể quỳ xuống hoặc không quỳ. Giống như Vũ Dương, Lục Ly thường xuyên gặp mặt hắn, chẳng lẽ Vũ Dương cũng cần mỗi lần đều quỳ lạy hắn sao?
Vốn trong thành có quy tắc ngầm, hậu đại của Đầu Sỏ, Vương Bài Tử Thần ưu tú thấy Chấp Pháp Trưởng Lão đều không cần quỳ xuống vái chào, tối đa khom người vái là được. Nhưng giờ phút này Lục Ly truy cứu thì dựa theo quy tắc Tử Thần, Lê Hành thấy Lục Ly nhất định phải vái chào, còn nhất định phải quỳ một gối xuống.
Lục Ly dứt lời, bầu không khí toàn trường trở nên càng thêm nghiêm túc áp lực. Những công tử, võ giả khác ước gì bay ra ngoài, vở kịch này không nên xem, nhìn lâu hơn có lẽ sẽ xảy ra chuyện.
Lê Hành là ai?
Đó là bảo bối của nhà Đầu Sỏ lớn nhất, là yêu nghiệt quét ngang thế hệ trẻ, Mạc Thiên Thiên là tiểu ma nữ thì vị này tuyệt đối là tiểu ma vương. Thế hệ trẻ trong Tử Thần, không ai dám chọc vào Lê Hành, các nguyên lão đều nhường nhịn hắn, hắn là tiểu bá vương của Tử Thần.
Vậy mà Lục Ly bắt Lê Hành quỳ xuống?
Lục Ly đúng là Tuần Tra Sử, nhưng Lục Ly là người từ ngoài đến, hơn nữa trở thành Tuần Tra Sử chưa được bao lâu, căn cơ trong Tử Thần rất cạn. Nếu gây chuyện, không gây lớn chuyện thì không sao, nếu ồn ào lên thì tất cả Đầu Sỏ rất có thể đều sẽ đứng về phía Lê Hành, đến lúc đó cục diện có lẽ không thể cứu vãn.
- Ha ha!
Lê Hành không giận ngược lại cười, hắn nhìn Lục Ly suốt mười giây mới hỏi:
- Ngươi có chắc không, Lục Tuần Tra Sử của ta? Ngươi có chắc muốn ta... quỳ hướng ngài?