Nơi đó có chín Cảnh Vương, còn có vô số Bá Chủ, Bá Chủ dưới mỗi cảnh đều sẽ chém giết nhau, dường như chiến loạn chưa bao giờ ngừng, không ai biết lúc nào đó sẽ đột nhiên bị giết, nơi đó không có nhiều nơi an toàn, thậm chí trong thành trì đều không an toàn.
So sánh thì Nam Cảnh an toàn hơn một chút, bởi vì Nam Cảnh Chi Vương khá ôn hòa, cũng không thích giết chóc, nếu loạn sát vô tội thì sẽ bị truy sát. Cho nên bên này tương đối an toàn hơn. Tiên Vực có bốn cửa lớn để vào, đông tây nam bắc, cường giả đều thích vào từ ba phương hướng khác, thực lực yếu tự nhiên sẽ thích vào từ Nam Cảnh.
Nhóm Lục Ly xem như cường giả đứng đầu thế hệ trẻ, nhưng hoàn toàn chẳng là gì trong Tiên Vực, có lẽ tình cờ gặp một cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, nhìn người ta một cái đã bị một đao chém thành mảnh nhỏ.
- Nam Cảnh...
Lục Ly có chút phiền muộn, hắn muốn đi Đông Cảnh hơn, đi tìm Lục Tiểu Bạch. Nếu theo phía nam đi vào thì hắn phải xuyên qua Nam Cảnh và Đông Cảnh, tương đương với băng qua một nửa Tiên Vực, làm vậy thì sẽ càng thêm nguy hiểm.
Nhưng lần này là mười người cùng hành động, Dực Hoàng nói vào từ phía nam thì không thể thay đổi, Lục Ly buộc phải cùng mọi người vào từ phía nam, sau khi vào rồi mới hành động riêng lẻ.
- Bản đồ này không đầy đủ và tỉ mỉ.
Lục Ly cầm một tấm bản đồ trên bản đồ thậm chí đều không đánh dấu Thần Khải Thành, nhiều chỗ trống, chứng minh có nhiều nơi cường giả của Tử Thần chưa đi qua, dựa vào ký ức vẽ một phần bản đồ.
Đương nhiên, cho dù đưa tấm bản đồ hoàn chỉnh cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì bản đồ tùy thời thay đổi, tên thành trì tùy thời sửa đổi. Nghe nói Tiên Vực có một vạn lẻ tám nghìn tòa đại thành, trăm vạn tiểu thành, mỗi ngày rất nhiều thành trì đều có thể sẽ đổi chủ. Rất nhiều động tiên ban ngày bị người này chiếm cứ, buổi tối có lẽ sẽ đổi người.
Lục Ly đọc đi đọc lại tư liệu, xem bản đồ nhiều lần, trong lòng hắn biết xem nhiều hơn nữa cũng không ích gì, không ai biết đi Tiên Vực sẽ gặp phải cái gì. Nhưng hắn vẫn cố gắng hết sức muốn hiểu rõ nhiều chút, bởi vì hắn muốn sống sót, hắn không muốn chết trong Tiên Vực. Các thê tử cần hắn, Lục gia cần hắn, Lục Minh cũng cần hắn.
Ba tháng, Lục Ly không có ra ngoài một bước, cả ngày ở cùng người thân. Chúng thê thiếp cũng không ra ngoài, không bế quan, suốt ngày bên Lục Ly. Gả cho một nam nhân như vậy có lẽ là một loại bi ai, nhưng không phải nam nhân như vậy thì bọn họ chướng mắt, có lẽ đây là bất đắc dĩ không thể trọn vẹn cá và tay gấu.
Yêu phải một nam nhân không về nhà.
Đám thê thiếp đêm từng đêm cùng Lục Ly vui thích, tuy rằng biết không thể mang bầu, nhưng bọn họ vẫn muốn thử xem, lỡ như được thì sao? Lỡ như Lục Ly bởi vì thần kỹ huyết mạch nên giống những chủng tộc đặc biệt rất khó dựng dục hậu đại, cứ liên tục ‘vận động’ không chừng có một cơ hội, chất lượng không được thì dùng số lượng bù đắp.
Nhóm Vũ Dương, Mạc Thiên Thiên đều đang âm thầm chuẩn bị, mang theo một đống thần vật, vật giữ mạng, Lục Ly thì không chuẩn bị cái gì. Đối với Lục Ly thì sức chiến đấu hiện giờ mà không thể bảo hộ được hắn thì nghĩ cách khác cũng vô ích.
Ba tháng rất nhanh qua đi, trước khi xuất phát Lục Ly đi gặp Nhung Hoàng một lần, thỉnh cầu hắn chăm sóc Lục Minh. Nhung Hoàng bảo Lục Ly yên tâm, cho dù Lục Ly chiến chết ở bên trong, Tử Thần nghĩ tình trước đó Lục Ly đã lập công lao cũng sẽ chăm sóc vài năm, ít nhất sẽ bảo chứng an toàn của Lục Minh.
Ba tháng sau, mười cường giả tụ tập cùng nhau, cưỡi truyền tống trận đi một đại giới diện tận cùng phía tây Thiên Loạn Tinh Vực, từ bên đó rời khỏi Thiên Loạn Tinh Vực, cưỡi chiến thuyền bay nửa năm là có thể đến bên ngoài Tiên Vực.
- Xuất phát đi, chúc các ngươi may mắn!
Trong một thành bảo, Dực Hoàng tự mình ra mặt, đến tiễn nhóm Lục Ly.
Dực Hoàng suy nghĩ một hồi, dặn dò:
- Nếu trong Tiên Vực mà các ngươi có ý kiến khác nhau thì phải nghe theo Lục Ly, đây là... mệnh lệnh!
Lê Hành thay đổi sắc mặt, Ly tiểu thư sắc mặt cũng có chút khó coi, nhưng đều không nói gì thêm.
Ai dám cãi mệnh lệnh của Dực Hoàng? Nhưng đến lúc đó đi vào Tiên Vực tình huống phức tạp, có lẽ Lục Ly vừa vào đã chết thì sao?
Trong hư không cực tây Thiên Loạn Tinh Vực, một chiếc chiến thuyền cắt qua không gian mà đến. Chiến thuyền tốc độ cực kỳ nhanh, có thể so sánh Thánh Hoàng hậu kỳ, chiến thuyền còn có thể tăng tốc gấp ba lần, sau đó chiến thuyền sẽ báo hỏng. Nhưng không đáng lo, Mạc Thiên Thiên có mang theo hơn chục chiếc chiến thuyền giống như vậy.
Chiến thuyền này to hơn chiếc thuyền năm xưa, chia ba tầng trên dưới, Lục Ly và Vũ Dương ở tầng chót nhất, không phải theo phân phối, mà là bản thân Lục Ly tuyển.
Lục Ly và Vũ Dương đang ngồi cạnh cái bàn nhỏ đặt trên sàn thuyền tầng chót nhất, bưng nước trà nhâm nhi. Trên sàn thuyền tầng cao nhất cũng có một cái bàn lớn, năm công tử, tiểu thư ngồi bên trên.
Lê Hành, Ly tiểu thư, Mạc Thiên Thiên và hai công tử đều có mặt. Bên trên thỉnh thoảng vọng xuống tiếng cười vui, xen lẫn tiếng cười quyến rũ của Mạc Thiên Thiên, tiếng cười như chuông bạc êm tai của Ly tiểu thư.
- Nàng cố ý làm như vậy, kích động ngươi!
Vũ Dương liếc lên trên tầng trên, nhẹ giọng cười nói:
- Lục Ly, ngươi khiến nàng đau lòng.
- Ta biết!
Lục Ly cúi đầu phẩm trà, thản nhiên nói:
- Bây giờ ta chỉ một lòng theo kiểu phật hệ, có vài thứ không quá để ý, ta đã qua tuổi đau khổ vì tình, không còn xung động và dục vọng của nam nhân trẻ nhìn thấy mỹ nữ giống như dã thú đói khác.
- Nói về ngươi đi!
Lục Ly phất tay ngăn Vũ Dương thảo luận về đề tài này, cười híp mắt nói:
- Chưa bao giờ nghe tai tiếng gì về Vũ thiếu gia của chúng ta với nữ nhân nào, chẳng lẽ... giới tính của ngươi có vấn đề? Nếu vậy thì ta phải cẩn thận mới được.
- Kiểu đùa của ngươi không vui!