Biểu cảm của Vũ Dương trở nên buồn bã, lạnh nhạt nói:
- Đôi khi sinh ra trong hào môn không phải chuyện tốt, ta vốn có một vị hôn thê, nhưng ta yêu tiểu thư của một tiểu tộc, kết quả là người ta yêu... chết đột ngột, từ ngày đó ta không dám yêu nữ nhân nào nữa.
- Câu chuyện thật bi thương!
Lục Ly mím môi, đặt chén trà xuống nhìn Vũ Dương nói:
- Sau đó thì sao? Ngươi đã báo thù cho cô nương đó chưa?
- Coi như có đi.
Vũ Dương đưa mắt nhìn hư không phương xa, nói:
- Sau khi điều tra rõ, ta tự mình đi tộc quần của vị hôn thê, xé bỏ hôn ước gia tộc lập ra ngay trước mặt họ, tiếp đó tộc quần này và Vũ gia chúng ta từ thế giao biến thành kẻ thù truyền kiếp. Về sau tộc quần này gặp cường địch, chúng ta không ra tay viện trợ, tộc quần này suýt chút bị diệt, vị hôn thê kia của ta đã chết.
- Nhân quả tuần hoàn!
Lục Ly gật đầu, nói:
- Vị hôn thê của ngươi trước khi chết chắc chắn sẽ hối hận, nếu năm đó nàng không làm chuyện sai lầm thì hai nhà sẽ không biến thành kẻ thù, tộc quần của bọn họ cũng sẽ không bị hủy diệt.
- Có lẽ đi!
Vũ Dương thở dài một hơi, lắc đầu nói:
- Không nói những việc này, Lục Ly, đến Tiên Vực rồi ngươi có tính toán gì?
- Không tính gì cả!
Lục Ly truyền âm:
- Sau khi đến Tiên Vực, có lẽ ta và các ngươi mỗi người một ngả, các ngươi hãy rèn luyện ở Nam Cảnh, ta muốn đi Đông Cảnh tìm Lục Tiểu Bạch.
- Ta đi với ngươi!
Vũ Dương truyền âm nói, ánh mắt của hắn rất là kiên định:
- Tuy rằng sức chiến đấu của ngươi mạnh hơn ta nhiều, nhưng thêm một người là thêm một phần lực lượng đúng không nào? Hơn nữa con cháu Vũ gia ta không hoàn toàn là giá áo túi cơm, phút then chốt vẫn có thể góp chút sức.
- Ta không chút nghi ngờ năng lực của ngươi và sự cường đại của Vũ tộc!
Lục Ly giơ tay vỗ vai Vũ Dương:
- Được rồi, đến lúc đó tính tiếp, vào Tiên Vực trước đã.
Cộp cộp cộp!
Vào thời khắc này sàn thuyền vang lên một chuỗi tiếng bước chân, Lục Ly cùng Vũ Dương đều quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp, không phải Mạc Thiên Thiên và Ly tiểu thư mà là Loan Tịch, một trong ba đóa Kim Hoa của Tử Thần.
Lục Ly có chút kinh ngạc, vị tiểu thư này và hắn không tiếp xúc, kiêu ngạo tận xương, sau khi bị Lục Ly đánh bại thì không còn giao tiếp gì nữa, không ngờ rằng hiện tại chủ động đến tìm?
Hiện tại mười thiên tài trẻ tuổi mơ hồ chia làm ba trận doanh, nhóm Lê Hành một trận doanh, Lục Ly cùng Vũ Dương một trận doanh, nhóm Loan Tịch một trận doanh. Chiến thuyền vừa lúc chia làm ba tầng, mỗi trận doanh ở một tầng.
Vũ Dương đứng lên, Lục Ly lại không động, bởi vì hắn là Tuần Tra Sử.
Loan Tịch đi tới, còn cung kính vái Lục Ly một cái, theo sau cung kính nói:
- Tuần Tra Sử đại nhân, có thể thỉnh ta uống một ly trà sao?
Lục Ly mỉm cười nói:
- Đương nhiên có thể!
Khí chất của Loan Tịch rất giống một công chúa cao nhã, nàng đoan trang ngồi, Vũ Dương pha trà cho nàng, động tác uống trà của nàng cũng rất ưu nhã, khóe môi treo nụ cười mê người, không mở miệng nói chuyện.
Lục Ly cũng không nói lời nào.
Vũ Dương ngồi một lúc thì hỏi:
- Loan Tịch tiểu thư, dám hỏi tiểu thư đến đây có gì sai bảo?
- Không dám!
Loan Tịch khom người, ánh mắt nhìn qua Lục Ly nói:
- Lúc trước có nhiều mạo phạm với Tuần Tra Sử, lần này Loan Tịch là cố ý lại đây thỉnh cầu tha thứ, hơn nữa kính nhờ trong hành trình sắp tới chăm sóc Loan Tịch nhiều giùm.
Lục Ly cười khẽ nói:
- Ta đã không nhớ chuyện từng phát sinh, chúng ta là đồng chí, chúng ta đều đến từ Tử Thần, nên chăm sóc lẫn nhau. Đi Tiên Vực, ta có thể giúp đỡ, ta tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
- Đa tạ Tuần Tra Sử!
Loan Tịch ngoan ngoãn đứng lên vái chào, theo sau thâm tình tha thiết nhìn Lục Ly, nói:
- Loan Tịch vẫn luôn nghe về sự tích của Lục Tuần Tra Sử, Loan Tịch rất kính ngưỡng Lục Tuần Tra Sử, hy vọng về sau có thể cùng người trở thành bằng hữu!
- Đương nhiên có thể!
Lục Ly nhún vai nói:
- Rất vinh hạnh được quen với bằng hữu như Loan tiểu thư.
Loan Tịch mang theo nụ cười ngọt ngào, nhấc gót sen rời đi.
Vũ Dương nhếch mép lộ nụ cười chỉ nam nhân mới hiểu, lại gần nhỏ giọng nói:
- Lục Tuần Tra Sử, sức hấp dẫn của người thật khiến người ta hâm mộ chết, ba đóa Kim Hoa đều có quan hệ mập mờ với ngươi, phỏng chừng Lê công tử sẽ tức xì khói.
- Tư tưởng của ngươi có thể khỏe mạnh một chút không?
Lục Ly trợn trắng mắt, nói:
- Quan hệ đơn thuần mà qua miệng của ngươi thì đổi vị.
- Ha ha ha!
Vũ Dương cười to, ngước mắt nhìn lên trên, tuy không thấy được tình huống trên sàn thuyền tầng thứ ba, nhưng hắn cảm giác chắc chắn rất là đặc sắc.
Tuy bị chắn tầm mắt nhưng có mặt đều là cường giả, thậm chí không cần vươn ra thần niệm cũng cảm ứng được.
Tầng trên đã không còn tiếng cười, Lê Hành xụ mặt, Mạc Thiên Thiên tuy rằng không có tối sầm mặt, nhưng cũng không còn nụ cười, ngược lại có chút u buồn nhìn phương xa, trong mắt Ly tiểu thư lộ ra một chút hận ý.
Những năm gần đây Ly tiểu thư tu luyện phi thường khắc khổ, thậm chí có thể nói là hành hạ chính mình, sức chiến đấu của nàng tăng trưởng nhanh chóng, nhưng nàng cảm giác cách Lục Ly càng lúc càng xa. Lúc trước Lục Ly có thể giây giết nàng, hiện tại sức chiến đấu của nàng tăng mảng lớn nhưng cảm giác Lục Ly vẫn có thể giây giết nàng.
- Tiên Vực!
Ly tiểu thư siết chặt hai tay, trên mặt tràn ngập kiên nghị, thì thầm bằng âm thanh chỉ có chính mình nghe thấy:
- Lần này đi Tiên Vực, ta nhất định phải bắt lấy cơ hội, ta nhất định phải trở nên càng mạnh, nhất định phải trở thành cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, sau đó đạp dẹp Lục Ly ở dưới chân! Ta muốn bắt Lục Ly về Thiên Hoang Tinh Vực, treo trên cờ xí Hoang Bảo.
Chiến thuyền bay ra Thiên Loạn Tinh Vực, tiếp tục bay tới trước, Lục Ly vì tránh cho Loan Tịch hoặc Mạc Thiên Thiên, Ly tiểu thư dây dưa, trực tiếp đi vào khoang thuyền, bế quan tu luyện.