Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 4453 - Chương 4440: Đi Vào Tiên Vực

Bất Diệt Long Đế Chương 4440: Đi vào Tiên Vực

Hắn một bên tiếp tục tu luyện thân thể, một bên tăng cường linh hồn, mặt khác hắn còn đang suy nghĩ về bí thuật linh hồn, tìm cách tăng lên uy lực của Linh Trận thuật, pháp tắc Thần Âm.

Linh Trận thuật rất mạnh, khi phối hợp với Tử Thần Dịch thì Lục Ly có thể phong ấn cường giả dưới vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, tuy rất có thể chỉ phong ấn được một giây ngắn ngủi, nhưng cũng đủ cho hắn xé rách địch nhân rồi.

Thân thể muốn tăng tiến thêm thì khó khăn cực kỳ lớn, tuy rằng hắn giờ phút này có được rất nhiều thần dược luyện thể đứng đầu, nhưng không giúp ích được gì, rất khó tăng tiến.

Thời gian trôi qua nhanh trong lúc bế quan, Lục Ly không có xuất quan, cho nên dọc đường đi dù Lê Hành muốn gây sự cũng không tìm được cơ hội. Ước chừng Mạc Thiên Thiên muốn tìm Lục Ly tâm sự, nhưng trong khoang thuyền của hắn mở ra thần văn, nàng muốn đi vào cũng không còn cách nào.

Vũ Dương cũng bế quan, không muốn đi chọc vào thị phi, nhóm Lê Hành ở bên trên muốn gây sự với hai người cũng không tìm được đối thủ, chỉ có thể tự bế quan, chờ đợi đến Tiên Vực.

Dọc đường cũng không có phát sinh bất cứ chuyện gì, trừ hắc ám và không gian loạn lưu vụt qua thì không có gặp phải bất cứ ngoài ý muốn, yên lặng đến mức khiến người tim đập nhanh.

Thời gian nửa năm nháy mắt qua đi, Mạc Thiên Thiên xúc động thần văn trong các khoang thuyền, nhóm Lục Ly đi ra, lập tức đưa mắt nhìn hướng một giới diện to lớn ở phương xa.

Từ nơi này nhìn qua, Lục Ly giống như nhìn thấy một mảnh bầu trời, giống như là một con kiến đối diện đại dương, giới diện phía trước truyền đến cảm giác cổ xưa mà lại tang thương dày nặng, đè ép trái tim đập loạn.

Bên ngoài giới diện kia có sương mù màu tím vàng mông lung, trong dải sương mù có thể nhìn thấy các tòa cung điện như ẩn như hiện, nhìn từ xa mang đến cảm giác nỗi lòng rung động đặc biệt mãnh liệt.

Nhỏ bé!

Vào thời khắc này, cảm giác duy nhất của Lục Ly là nhỏ bé, hắn cảm giác chính mình biến thành một đứa trẻ tay trói gà không chặt, đối mặt thiên uy mênh mông, Lục Ly cảm giác muốn thành kính quỳ xuống đất lạy.

Nhóm Vũ Dương đều kinh thán, hoa mắt mê ly, tập thể ngơ ngẩn nhìn giới diện to lớn kia, trong lòng cảm khái không thôi. Bọn họ tuy rằng thấy rộng biết nhiều, nhưng lần đầu tiên tới Tiên Vực.

Vèo!

Mạc Thiên Thiên khống chế chiến thuyền chậm rãi đến gần Tiên Vực kia, chúng cường giả dùng thần niệm xem xét bốn phía, cũng bắt đầu tìm lối vào. Tiên Vực quá lớn, e rằng sẽ mất nhiều thời gian mới tìm được lối vào.

Tiêu phí một ngày, chiến thuyền tới gần Tiên Vực, theo sau dán sát Tiên Vực bay đi. Thần niệm của Lục Ly cũng xem xét bốn phía, tìm chỗ nào có không gian mỏng để vào.

Không có!

Tìm kiếm dọc đường, Lục Ly không phát hiện bất cứ lối vào, bay ba ngày ba đêm, Lục Ly không tìm được một chỗ có thể đi vào. Hắn ngược lại không bất ngờ, nếu tùy tiện có thể đi vào thì chìa khóa Tiên Vực có cũng như không.

Cứ như thế chiến thuyền một đường bay sát giới diện, bay nửa tháng vẫn không tìm ra lối vào. Nhưng bọn họ tìm được một chỗ địa hình có đánh dấu trên bản đồ, tìm được mấy khối hư không phế thạch, còn tìm được một phế giới.

- Không xa!

Mạc Thiên Thiên mở miệng nói:

- Tối đa mười ngày, chúng ta liền có thể tìm được lối vào.

Trong tay mỗi người đều cầm bản đồ, so sánh vừa khớp, tất cả cường giả, cường giả bao gồm Lục Ly đều rất là kích động, sắp vào Tiên Vực rồi, đi vào trung tâm thế giới mà tất cả võ giả đều ước mơ vào được, bảo địa lớn nhất toàn bộ đại thế giới.

Quả nhiên, chín ngày sau, mọi người trông thấy một cánh cửa ánh sáng vàng lấp lánh. Nói là cửa không bằng nói là một khối không khí lóe ánh sáng vàng. Khối không khí này chậm rãi xoay tròn, giống như một đóa tinh vân, dựa theo tư liệu ghi thì đây là một trong những lối vào của Tiên Vực.

Mạc Thiên Thiên cầm bản đồ đối chiếu bốn phía, khẳng định nói:

- Không sai, nơi này là lối vào Nam Cảnh!

Lê Hành bay lên, trên khuôn mặt anh tuấn mà tràn ngập hơi thở nam tính lộ nụ cười khiến nữ nhân mê say, hắn nói:

- Vậy chúng ta còn chờ cái gì? Bánh xe lịch sử đã lăn, con đường chinh phục Tiên Vực đã mở ra, các anh hùng và nữ chiến thần, chúng ta hãy bước lên hành trình, mở ra con đường vương giả của chúng ta đi!

Lục Ly cùng Vũ Dương nhìn nhau một cái, hắn vuốt sống mũi, cứ có cảm giác Lê Hành hơi bị trẻ trâu. Xếp hạng đệ nhất thế hệ trẻ trong Tử Thần thì tưởng mình là đệ nhất thiên hạ sao? Gì mà chinh phục Tiên Vực, coi chừng vừa vào đã bị người chém chết.

Mạc Thiên Thiên thu về chiến thuyền, mọi người tập hợp cùng bay hướng lối vào.

Trước lối vào, Lê Hành đột nhiên ngừng lại, ánh mắt nhìn qua Lục Ly, rất nghiêm túc nói:

- Lục Tuần Tra Sử, tuy rằng phía trước chúng ta có chút hiểu lầm, nhưng ta hy vọng sau khi đi vào Tiên Vực, chúng ta hãy vứt bỏ khúc mắc về nhau. Ta không hy vọng sau lưng bị người đâm dao, Tiên Vực rất nguy hiểm, ân oán giữa chúng ta chờ đi ra rồi tính tiếp, được chứ?

- Ha ha!

Lục Ly cười cười, thấy toàn bộ võ giả đều nhìn mình, hắn nhún vai nói:

- Đừng quên thân phận của ta, ta là Tuần Tra Sử, ta có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo hộ các ngươi, đương nhiên... điều kiện tiên quyết là các ngươi không thêm phiền phức cho ta.

- Vậy là tốt rồi!

Lê Hành nở nụ cười giả trân, nhẫn trong tay lóe sáng, một hộp đá lớn xuất hiện, hắn mở hộp ra, lấy ra một viên ngọc thạch phát sáng. Trên ngọc thạch rậm rạp phát ra thần văn phức tạp, giống như một món chí bảo.

Mọi người nín thở, toàn bộ đều khẩn trương nhìn khối không khí màu vàng, chờ đợi cửa lớn Tiên Vực mở ra.

Ngọc thạch bị ném vào khối không khí, không khí màu vàng chậm rãi có phản ứng, mấp máy, ánh sáng càng lúc càng sáng, chói đến mức đám người đều không mở mắt ra được.

Mọi người đều khép mắt lại, nhưng thần niệm có thể tra xét, bọn họ tra xét khối không khí mấp máy càng lúc càng nhanh, một kẽ hở từ từ mở ra, giống như là một cánh cửa màu vàng to lớn mở ra.

Bình Luận (0)
Comment