Đợi mấy chục giây, cửa lớn màu vàng rốt cuộc hoàn toàn mở ra, nhưng thần niệm của mọi người không tra xét được tình huống bên trong, thần niệm vươn vào chỉ có thể cảm ứng được một mảnh hư vô, còn có hơi thở cổ xưa vĩnh cửu.
Oong!
Ngoài người Lê Hành hiện ra một bộ chiến giáp màu vàng bao bọc toàn thân, trên tay hắn cũng xuất hiện một thanh cự kiếm màu vàng, dáng người của Lê Hành hoàn mỹ, thoạt trông giống như là một vị chiến thần.
- Đồ ngốc...
Lục Ly có chút câm nín thở dài. Lê Hành ăn mặc chói mắt như vậy là cố ý hút thù hận sao? Cuồng bá khốc huyễn tận trời kiểu này, đi vào trong lỡ gặp phải cường giả, chắc chắn sẽ chọc cường giả chú ý, lỡ cường giả trong lòng khó chịu sẽ công kích hắn.
Nhưng chiến giáp này rất cấp cao, lực phòng ngự chắc chắn rất mạnh, kêu Lê Hành cởi ra thì rõ ràng là không thể nào. Lục Ly lười nhiều lời, những người khác cũng lần lượt lấy ra chiến giáp, binh khí cùng báu vật, võ trang đầy đủ rồi chậm rãi bay hướng lối vào.
Lục Ly và Vũ Dương đi ở cuối cùng. Loan Tịch nhìn thấy Lục Ly không đi cũng ngừng lại, chờ bay song song với hắn. Đóa Kim Hoa này dường như cảm thấy đi theo Lục Ly có cảm giác an toàn hơn. Mạc Thiên Thiên thấy cảnh này, con ngươi trở nên lạnh mấy phần, nhưng không nói gì thêm, kiêu ngạo ngẩng cao đầu đi theo sau Lê Hành.
Vèo!
Mười cường giả nối đuôi nhau mà vào cửa lớn màu vàng, sau đó cửa lớn nhanh chóng mấp máy, lại biến thành khối không khí màu vàng. Bốn phía trở về yên tĩnh, nhóm Lục Ly giống như bị con cự thú Tiên Vực nuốt chửng.
Trên mặt đất thênh thang đột ngột xuất hiện mười võ giả, mười võ giả giống như hiện ra từ trong không khí, sau khi xuất hiện giữa không trung thì rớt xuống.
Bùm bùm bùm!
Mười người rất là bất nhã rớt xuống đất, còn đụng gãy mấy cây to ở dưới đất, mười võ giả đều rất mạnh, nhưng vào thời khắc này đều có chút choáng váng hoa mắt.
- Nơi này không thích hợp...
Lê Hành lảo đảo đứng lên, trên mặt có một ít vẻ thống khổ, cảm giác đầu sắp nổ tung, vừa rồi cảm giác ánh sáng trắng chợt lóe, tại sao mọi người bị chóng mặt dữ vậy? Không thể đứng vững trong không trung, hiện tại còn đầu váng mắt hoa.
Dường như... có một loại lực lượng vô hình khiến bọn họ rất khó thích ứng? Chẳng lẽ do lạ nước lạ cái?
- Nhưng linh khí thiên địa trong Tiên Vực dày đặc thật!
Lê Hành nhắm mắt, hít sâu mấy hơi thở, vẻ mặt say mê, hắn trầm giọng rống:
- Đây là mùi của Tiên Vực, mùi hương khiến người say mê. Tiên Vực, ta đến đây, ta đến chinh phục ngươi!
Ầm!
Lê Hành vừa nói xong, lại cảm giác đầu váng mắt hoa, thân thể nặng nề ngã xuống, té dập mặt.
Lục Ly và Vũ Dương ở bên cạnh trợn trắng mắt, hai người ngồi xếp bằng trên mặt đất, luyện hóa thần dược nghỉ ngơi khôi phục.
Võ giả khác cũng làm giống như vậy. Trong Tiên Vực rất kỳ lạ, có lực tràng siêu kỳ dị, khiến bọn họ hơi không thích ứng. Chúng cường giả khôi phục nửa canh giờ, mọi người mới miễn cưỡng thích ứng được tình huống nơi này, không nói trăm phần trăm khôi phục sức chiến đấu nhưng tối thiểu khôi phục năm, sáu phần.
Mọi người tản ra tra xét tình huống khắp nơi, quen thuộc tình hình trong Tiên Vực, khiến sức chiến đấu của chính mình khôi phục đến trạng thái cao nhất. Bọn họ chia ra hai người một tổ, hẹn ba canh giờ sau tập hợp tại đây, còn giao hẹn tín hiệu, nếu gặp phải tình hình nguy hiểm hoặc là tình huống kỳ dị cần chi viện liền phát tín hiệu.
Lục Ly và Vũ Dương đi chung với nhau hướng về phía đông tìm kiếm, thần niệm của bọn họ gắng hết sức vươn ra xa, phát hiện chỗ này hạn chế thần niệm, thần niệm của Lục Ly chỉ có thể tra xét được mấy nghìn dặm xa, thu nhỏ gấp mười lần so với ban đầu. Vũ Dương cũng giống như vậy, không gian của giới diện này phi thường ổn định, việc này cũng là bình thường, giới diện càng lớn thì không gian càng ổn định, thần niệm bị hạn chế cũng là hợp lý.
Lục Ly và Vũ Dương thử bay, tốc độ cũng bị ảnh hưởng, nhưng chỉ chậm hơn gấp ba, bốn lần. Hai người không dám thả ra công kích, sợ kinh động mãnh thú, tiên thú ở gần đó.
Tìm kiếm hướng đông hơn một canh giờ, không phát hiện cái gì, không thấy một con sinh linh, không thấy cả một con côn trùng. Bọn họ quay về đường cũ, bên này đã có cường giả trở về, chờ giây lát, các võ giả còn lại lục tục trở về. Mọi người đều không thu hoạch được gì, không có phát hiện gì, không thấy một con dã thú, côn trùng.
- Đi đi!
Lê Hành vung tay lên nói:
- Ra khỏi mảnh sơn mạch này trước, đi về phía bắc chắc chắn không sai.
Nhóm Lục Ly đều không có ý kiến, một đám cường giả không dám xằng bậy, không có trực tiếp bay, mà một đường chạy nhanh, tốc độ không nhanh không chậm. Dọc đường đều là núi lớn bao la, cây cổ chọc trời đầy rẫy, có cây đường kính thậm chí đến trăm trượng, thoạt trông giống như là một hòn núi nhỏ.
Nơi này có các loại cổ thụ, nhiều cổ thụ phỏng chừng tồn tại mấy vạn năm, thậm chí mấy chục vạn năm, toát ra hơi thở cổ xưa vĩnh cửu, trên đất đai khu vực này tràn ngập hơi thở mục nát.
E rằng sơn mạch này là sơn mạch lớn nhất mà nhóm Lục Ly từng thấy, bởi vì bọn họ cảm giác đi bảy, tám ngày vẫn chưa đi ra ngoài, cũng không có gặp phải bất cứ sinh linh.
Bảy, tám ngày trời không thấy sinh linh nào, mặt trời không lặn. Nơi này không xuất hiện đêm tối cũng bình thường, vì nửa tháng mới có một buổi tối, mỗi một lần đêm tối buông xuống sẽ kéo dài ba ngày.
Trong bảy, tám ngày bọn họ không gặp sét bất chợt trong truyền thuyết, đương nhiên, Tiên Vực lớn như vậy, cũng không phải mỗi nơi đều sẽ có sét đánh, nếu không thì võ giả bình thường của Tiên Vực đã sớm chết hết.
Xoẹt!
Lại lần nữa tiến lên hai ngày, bầu trời phía trước bỗng lóe lên ánh sáng chói mắt, rồi một con lôi long gầm rống giáng xuống, chớp mắt đánh vào núi lớn cách mấy nghìn dặm phía trước.
Bùm!
Động đất, tiếp đó bên kia bốc lên khói đặc cuồn cuộn, thần niệm của mọi người quét qua, phát hiện hàng trăm thân cây nơi đó hóa thành tro tàn, hơn nữa mặt đất xuất hiện một hố sâu lớn, phạm vi đạt đến trăm trượng, sâu không thấy đáy.