Một đám võ giả dùng thần niệm quét mắt giây lát, toàn bộ đều hai mặt nhìn nhau, sét đánh trong truyền thuyết quả nhiên khủng bố, chủ yếu là từ lúc xuất hiện đến đánh xuống chưa tới một giây, nếu vừa rồi sét này đánh trúng, muốn tránh cũng không được, sẽ bị đánh trúng.
Tuy Tử Thần cho mỗi người một món chí bảo phòng lôi, nhưng chắc chắn cũng sẽ tổn hại nặng, sét bất chợt này quá khủng bố. Chờ giây lát, chúng cường giả đều chạy nhanh qua, đứng gần hố sâu bị lôi điện đánh trúng, quan sát giây lát, lại thấy rùng mình.
- Đi đi!
Quan sát giây lát, chúng cường giả tiến lên, kết quả đi bốn, năm ngày còn chưa đi ra núi lớn, sắc trời dần tối xuống, mọi người quyết đoán đi vào Thần Khí không gian của mình. Dựa theo kinh nghiệm của các tiền bối Tử Thần, lúc trời tối tốt nhất đừng tụ tập cả đống võ giả lại với nhau, lỡ như gặp phải Ngạc Dạ rất dễ dàng dẫn phát giết chóc, đến lúc đó toàn bộ sẽ tự tàn sát nhau mà chết.
Không phải nơi nào cũng có Ngạc Dạ, cái này phải xem vận may. Mỗi lần phạm vi Ngạc Dạ bao phủ cỡ trăm vạn dặm, xuất hiện ở khu vực tùy cơ. Đôi khi Ngạc Dạ bao phủ một tòa tiểu thành, nếu võ giả trong tiểu thành không lập tức trốn chạy có lẽ sẽ chết hết.
Nhưng khi Ngạc Dạ đến thì im hơi lặng tiếng, ai cũng không biết có bị năng lượng kỳ dị của Ngạc Dạ bao phủ hay không, cho nên đôi khi bi kịch vẫn sẽ phát sinh.
Nhóm Lục Ly đi vào Thần Khí không gian của mình, toàn bộ đều cảnh giác cao độ, mỗi người luyện hóa thần dược bổ dưỡng linh hồn, như vậy có thể chống chọi lâu hơn dưới sự bao phủ của Ngạc Dạ.
Tuy ở trong Thần Khí không gian, nhưng nếu nơi này bị Ngạc Dạ bao phủ thì vẫn vô dụng, Thần Khí không gian cấp cao đến đâu vẫn sẽ bị ảnh hưởng.
Nhóm Lục Ly khá may mắn, không gian chỗ bọn họ ở không bị Ngạc Dạ bao phủ, ba ngày qua nhanh, đêm tối biến mất, bên ngoài trời dần sáng, đám người dịch chuyển ra ngoài.
- Đi thôi!
Lê Hành vung tay lên, nghiễm nhiên biến thành thủ lĩnh trong tiểu đội, dựa theo tình huống bình thường thì đội trưởng nên là Lục Ly mới đúng.
Lục Ly không để bụng, tính của hắn không thích giành nổi bật. Chỉ cần không phải vấn đề mang tính nguyên tắc, Lê Hành không gây sự với hắn, hắn cũng không rảnh so kè với công tử ca khoe khoang này.
Lại đi ba, bốn ngày, bọn họ mặt đất ra khỏi sơn mạch lớn này, phía trước xuất hiện một bình nguyên mênh mông vô bờ, phương xa có một con sông lớn, phong cảnh như tranh, đẹp tuyệt vời.
- Có chiến thuyền!
Lê Hành đột nhiên chỉ hướng chân trời xa phía trước, giật mình kêu lên. Mọi người nhìn qua, tập thể bị rung động nỗi lòng, bọn họ nhìn thấy một chiếc thuyền lớn chưa từng thấy.
Chiều dài của chiến thuyền đến vạn trượng, toàn thân màu vàng, giờ phút này tắm trong ánh sáng mặt trời lướt tới, giống như chiến thuyền hoàng kim chở chiến thần thượng cổ, khí thế bàng bạc, hùng vĩ.
- Giấu đi!
Lục Ly lạnh giọng nói một câu, theo sau thu Vũ Dương vào Thần Khí không gian, trực tiếp đi vào Pháp Giới. Tuy chiến thuyền kia không bay thẳng hướng bên này, nhưng lỡ như bên trong có cường giả siêu cấp thì rất dễ dàng bị tra xét được
Câu nói của Lục Ly bừng tỉnh mọi người, nhìn thấy Lục Ly biến mất, nhóm Lê Hành cũng lần lượt ẩn độn. Đều là cường giả được bồi dưỡng trong Tử Thần, ẩn độn là kiến thức cơ bản, nháy mắt tất cả võ giả đều biến mất, phỏng chừng thần niệm bình thường không phát hiện được.
Cường giả trong chiến thuyền kia cũng không có tra xét bên này, chiến thuyền tốc độ rất nhanh, nhanh hơn gấp đôi so với chiến thuyền của nhóm Lục Ly, chớp mắt biến mất ở chân trời xa. Hơn nữa khi chiến thuyền bay thì không phát ra âm thanh, giống như một chiếc thuyền u linh, rất là kỳ dị.
- Đi đi!
Chờ giây lát, xác định chiến thuyền đã đi, Lê Hành thoáng hiện đi ra, những người khác cũng đều đi ra. Lục Ly lắc người ra ngoài, cũng thả Vũ Dương ra.
Mắt đẹp của Loan Tịch liếc qua Lục Ly, tràn ngập khâm phục, vừa rồi nàng luôn cảm ứng sự tồn tại của Lục Ly, nhưng không cảm ứng được gì, thuật ẩn độn của Lục Ly quả nhiên vô song thiên hạ.
Lê Hành dẫn đầu đi tới trước, mọi người vẫn không bay, chậm rãi đi trong bình nguyên. Thần niệm của mọi người tra xét khắp nơi, cẩn thận dè dặt.
Bọn họ đều từng xem tư liệu, Lê Hành còn gặp lão tổ nhà bọn họ, biết chút tình huống của Tiên Vực. Nhưng trong Tiên Vực có quá nhiều tính không xác định, ở bên trong cái gì đều có thể xảy ra, cho nên những kinh nghiệm này không giúp ích được nhiều.
Dực Hoàng cho mọi người một kiến nghị, trước tiên tìm một tiểu thành, lựa chọn gia nhập một thế lực không lớn không nhỏ, ở trong thế lực đó vài năm, từ từ quen thuộc Tiên Vực rồi mới hành động.
Tai nghe là giả, thấy tận mắt mới là thực, tình huống trong Tiên Vực rất phức tạp, luôn thay đổi. Nhóm Dực Hoàng nói nhiều hơn đều vô dụng, chẳng bằng mười người tự nhìn xem, tự tìm hiểu.
Dực Hoàng cho bọn họ nhiệm vụ là ở trong Tiên Vực đủ năm trăm năm, đến lúc đó có thể quay về. Nếu năm trăm năm không chết thì mười võ giả này hoặc nhiều hoặc ít sẽ có tiến bộ, thậm chí tăng vọt mảng lớn.
Võ giả đến trình độ như Lê Hành muốn dựa vào bế quan tu luyện đột phá cảnh giới vô hạn đến gần Đại Viên Mãn thì cực kỳ khó. Trên thực tế, cường giả trong tám tinh vực, thông thường khi đến cảnh giới Thánh Hoàng đa số sẽ đi phiêu bạt Tiên Vực, hoặc là chết trong này, hoặc là đột phá cảnh giới vô hạn đến gần Đại Viên Mãn áo gấm về nhà.
Cho nên mục tiêu của nhóm Lục Ly là trước tiên tìm được một tòa tiểu thành, tiếp đó gia nhập một thế lực trung đẳng quan sát hiểu rõ tình huống của Tiên Vực. Bản thân Lục Ly cũng tính gia nhập một thế lực, hắn không rõ ràng tình huống của Tiên Vực thì không thể nào lỗ mãng đi Đông Cảnh.
Tiên Vực thật sự rất lớn.
Bình nguyên này dường như không có giới hạn, bọn họ đi hơn mười ngày, trước khi đêm tối lần nữa buông xuống họ vẫn không phát hiện bất cứ thành trì, cũng không phát hiện bất cứ võ giả, không thấy một con mãnh thú nào.
Màn đêm thứ hai kéo đến, chúng võ giả đều đi vào Thần Khí không gian, lần này vẫn may mắn, không bị Ngạc Dạ bao phủ, chờ đêm tối qua đi, bọn họ tiếp tục tiến lên.