Ba tháng qua trong chớp mắt, mọi người đã quen thuộc sinh hoạt trong Tiên Vực. Tấn đại nhân sắp xếp bọn họ đi đóng giữ một nơi, có trên trăm võ giả đi cùng bọn họ, đa số đều là Thánh Hoàng, toàn bộ đi Thanh Nhai Sơn.
Thanh Nhai Sơn là tài nguyên bảo địa lớn nhất của Vấn Tiên Cung, nơi này thịnh sản một loại Thanh Nguyên Tinh, là linh dược tu luyện đứng đầu, giá trị không nhỏ. Vừa lúc ở mạn bắc, tiền tuyến giao chiến, Vấn Tiên Cung hoặc là buông bỏ tài nguyên bảo địa, hoặc là chỉ có thể tử chiến đến cùng.
Vấn Tiên Cung phái ra một chiếc chiến thuyền, chiến thuyền này không lớn không nhỏ, tốc độ không chậm, nhưng cũng không nhanh. Mang đội là một trưởng lão Vấn Tiên Cung, cảnh giới ngang ngửa Lê Hành, sức chiến đấu phỏng chừng mạnh hơn nhiều, dù sao sống mấy vạn tuổi, luôn sinh sống trong Tiên Vực.
Lư trưởng lão rất khách khí với Lê Hành, thái độ với Lục Ly cũng tạm được, ức hiếp già chứ không coi thường trẻ. Lê Hành và Lục Ly trẻ tuổi như vậy, không gian trưởng thành rất lớn, đối xử với bọn họ tốt một chút, về sau lỡ như bọn họ trưởng thành lên, trở thành cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn thì sao?
Nhóm Mạc Thiên Thiên vẫn dịch dung, tuy rằng sinh sống mấy tháng ở đây nhưng chưa hoàn toàn quen thuộc và nắm rõ tình huống, tốt nhất đừng gây chú ý. Nữ nhân không chú ý bảo hộ chính mình thì dễ xảy ra chuyện.
Bọn họ không bay quá lâu, chỉ bay hơn một tháng liền đến Thanh Nhai Sơn, mới vừa tới gần bên này liền có thể cảm thụ được mùi chiến tranh, rất nhiều chỗ đều có dấu vết của chiến tranh, trên bình nguyên xuất hiện từng khe rãnh to lớn, có nơi rải rác hài cốt, đất khét nghìn dặm.
Thanh Nhai Sơn xây dựng rất nhiều thành lũy, những thành lũy này không chú trọng hoa lệ như trong thành trì, mà là chú trọng phòng ngự. Đều xây dựng thành hình tròn, tất cả thành lũy đều mở ra thần văn, lân cận có từng đội quân sĩ tuần tra, toàn bộ mặc chiến giáp màu xanh, trong tay cầm trường kiếm, hoặc là trường thương, trường đao màu xanh.
Nhóm Lục Ly cũng được phát chiến giáp, binh khí giống như vậy, binh khí thì có dùng hay không đều được, lúc bình thường chấp hành nhiệm vụ nhất định phải mặc chiến giáp, đây là một trong những cung quy.
Thanh Nhai Sơn rất lớn, chia làm sáu chiến khu, nhóm Lục Ly đến chiến khu nam bộ, Lư trưởng lão mang theo bọn họ đi chiến đội thứ năm, gặp thống lĩnh của bọn họ.
Thống lĩnh cùng họ với Lư trưởng lão, tên Lư Sắt, là một nam nhân vạm vỡ cao hơn hai thước, trên mặt tràn ngập hình xăm, cánh tay và đôi chân to khỏe, sau lưng có cái đuôi, còn có ba con mắt, nhìn liền biết là thượng cổ cường tộc, khí huyết kinh thiên.
Lư Sắt nhìn lướt qua nhóm Lục Ly, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lê Hành và Lục Ly, hắn trầm giọng nói:
- Các ngươi là phó thống lĩnh được nhị cung chủ nhâm mệnh?
Lê Hành bước ra khỏi đám người, rất là kiêu ngạo gật đầu nói:
- Thưa Lư thống lĩnh, tại hạ Lê Hành, đúng là nhị cung chủ nhâm lệnh chúng ta, chúng ta lại đây trợ giúp Lư thống lĩnh một tay.
- Hừ!
Lư Sắt hừ lạnh một tiếng:
- Các ngươi có thể đỡ ba chiêu của bổn thống lĩnh liền có thể trở thành phó thống lĩnh của chiến đội thứ năm, không làm được thì xéo về chỗ đó đi.
- Ba chiêu?
Trên mặt Lê Hành lộ ra một chút hờn giận, Lư Sắt này cảnh giới ngang ngửa với hắn mà dám coi khinh hắn như vậy? Đừng nói ba chiêu, Lê Hành thậm chí cảm thấy chính mình không yếu hơn Lư Sắt.
Thế là Lê Hành chắp tay nói:
- Thỉnh thống lĩnh chỉ giáo, nhưng chúng ta đánh ở đâu? Ở đây không tốt lắm.
Dường như Lư trưởng lão đã quá quen với hiện tượng này, không nói gì thêm, chỉ đứng một bên cười cười.
- Đi theo ta!
Lư Sắt bước nhanh đi ra ngoài, theo sau trầm giọng quát một tiếng:
- Chiến đội thứ năm tập hợp!
Vù vù vù!
Một đám cường giả bay nhanh ra khỏi thành lũy, nhanh chóng tập kết. Lư Sắt không nói chuyện, bay vào một thành lũy. Bên ngoài thành lũy hai quân sĩ thủ vệ, thấy là Lư Sắt lập tức vái chào, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập kính ngưỡng.
Lê Hành và Lục Ly tuy hơi khó hiểu nhưng không nói gì thêm, theo Lư Sắt bay vào thành lũy, vừa bước vào cửa lớn, cảm giác ánh sáng trắng chợt lóe, bọn họ đi vào một tiểu thế giới.
Võ giả của chiến đội thứ năm hưng phấn vào theo, nhóm Mạc Thiên Thiên cũng đi vào. Lư trưởng lão và một số quân sĩ của chiến khu khác sĩ lần lượt theo ở phía sau, bộ dạng xem náo nhiệt.
Tiểu thế giới này hẳn là được luyện chế để luyện tập võ nghệ, không gian rất ổn định, phạm vi mười vạn dặm đủ để tỷ võ.
Lư Sắt đứng sừng sững ở giữa không trung, mắt lạnh nhìn Lục Ly cùng Lê Hành, nói:
- Dựa theo quy củ của chúng ta, muốn trở thành phó thống lĩnh phải nhận thử thách. Thử thách mà ta đưa ra cho các ngươi là nhận ba chiêu của ta nhưng không chết, chỉ cần các ngươi chống đỡ được thì sẽ là phó thống lĩnh chiến đội thứ năm ta.
- Ha ha ha!
- Hai tên mặt trắng nhỏ này trông da mỏng thịt mềm, đừng nói ba chiêu, cho dù một chiêu đều không chịu nổi.
- Tiểu ca anh tuấn này cảnh giới cũng khá cao, nhưng nhìn liền biết là hàng mã nhìn được dùng không được, có thể chặn đứng hai chiêu của Lư đại nhân đã giỏi rồi.
- Người thứ hai còn là cấp Đế? Chẳng lẽ là họ hàng của nhị cung chủ? Nếu không thì làm sao có thể trở thành phó thống lĩnh? E rằng bị Lư thống lĩnh một chiêu đánh chết.
- He he, muốn trở thành phó thống lĩnh của chúng ta mà không có chút tài năng thật sự thì không được, chúng ta không phục!
Bốn phía rộ lên tiếng thảo luận ồn ào, phần lớn đều là châm chọc và chất vấn, tuy cảnh giới của Lê Hành rất cao nhưng không ai chịu chấp nhận hắn. Bởi vì Lê Hành quá nhỏ tuổi, nhìn liền biết là công tử ca được đại gia tộc bồi dưỡng ra, bọn họ đã thấy quá nhiều loại người như vậy, cảnh giới cao, sức chiến đấu thì yếu xìu.
Lư Sắt trầm giọng quát:
- Ai lên trước?!
Giọng nói của Lư Sắt rất có đặc sắc, giống như trong cổ họng ngậm một miếng sắt, khiến người nghe chói tai.
Lê Hành giành trước bay ra ngoài, khom người nói:
- Thỉnh Lư thống lĩnh chỉ giáo!
- Cẩn thận!