Lư thống lĩnh trong tay xuất hiện một thanh trường thương màu xanh kiểu phân phối chung, trông giống như trường thương của quân sĩ bình thường. Lư Sắt hét to một tiếng, theo sau thân thể hóa thành luồng sáng vụt qua, tốc độ cực nhanh, trường thương như cây gậy quét hướng Lê Hành.
Một thanh trường kiếm màu vàng xuất hiện trong tay Lê Hành, trường kiếm run run liên tục đâm ra, nháy mắt đâm ra mấy trăm kiếm, mấy trăm kiếm khí bắn ra, những kiếm khí này không bay vút đi mà đan xen hình thành một tấm chắn ở trước mặt. Tấm chắn chậm rãi xoay tròn, thoạt trông rất là huyễn lệ.
Ầm!
Một sức mạnh lớn lao ập đến, trường thương đâm mạnh vào cự thuẫn, cự thuẫn nháy mắt nổ tung, trường kiếm mang theo khí thế hùng hổ tiếp tục đâm tới, va chạm mạnh vào trường kiếm trong tay Lê Hành.
Bùm bùm bùm!
Miếng bảo vệ tay trên cánh tay của Lê Hành vỡ nát, nhiều chỗ cơ bắp trên đôi tay nổ tung, máu tươi tuôn trào, thân thể của hắn bị đánh bay ra mấy nghìn dặm, miệng ọc máu, trong mắt tràn ngập giật mình.
Vừa rồi Lê Hành cảm giác bị sức mạnh to lớn đánh trúng, hắn ước chừng uy lực của một chiêu đó sánh bằng cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn. May mắn Lê Hành không cứng rắn đỡ, thuận thế lui về phía sau, nếu không thì một thương này đâm trúng ngực, e rằng giờ phút này hắn đã tổn hại nặng.
- Cũng có chút tài năng.
Lư thống lĩnh khinh miệt liếc Lê Hành một cái, nói:
- Còn hai chiêu, ngươi còn muốn tiếp tục đỡ không?
Lê Hành vươn bàn tay run nhè nhẹ lau máu bên khóe môi nói:
- Tiếp tục chứ, mời lư thống lĩnh hết sức đánh đi, nếu chết trận ở đây xem như Lê Hành học nghệ không tinh, không trách được ai.
Lê Hành có rất nhiều khuyết điểm, nhưng vào thời khắc này nhóm Lục Ly thừa nhận dũng khí kiên nghị của Lê Hành. Thân là hậu nhân của Tử Thần, ít nhất không thể sợ chết, cũng không thể sợ chiến, như vậy mới là một Tử Thần đủ tư cách.
Lư thống lĩnh mặt không cảm xúc, nhưng ánh mắt cũng ít lạnh băng, hắn lại lắc người, như làn gió thổi tới, lại lần nữa vung trường thương đâm mạnh về phía Lê Hành.
- Bạo Nguyên Kiếm!
Lê Hành hét to một tiếng, theo sau trường kiếm trong tay liên tục đâm ra, từng luồng kiếm khí màu vàng xé gió bay đi, nổ tung ở trước mặt hắn.
Đây là tuyệt học của Lê gia, Bạo Nguyên Kiếm, là thần thuật giết địch ba nghìn tự tổn tám trăm, người thi triển cũng sẽ bị kiếm khí nổ bị thương. Sát chiêu của Lư thống lĩnh rất lợi hại, Lê Hành tạm thời chưa nghĩ ra cách phá giải, chỉ có thể dùng loại thần thuật lưỡng bại câu thương này phá giải.
- Khá lắm!
Lư thống lĩnh nhẹ gật đầu, nhưng trường thương vẫn xuất hiện phía bên trái Lê Hành, đánh mạnh về phía hắn. Tuy nhiên, Lê Hành đâm mấy kiếm về bên trái, bên trái cũng phát sinh vụ nổ mạnh.
Bùm bùm bùm!
Lê Hành và Lư thống lĩnh bị nổ bay đi, chiến giáp màu xanh bao người Lê Hành đã nổ nát, nhưng bên ngoài thân thể của hắn lại hiện ra một bộ giáp vàng, đó là Lê gia cho hắn, chiến giáp này mạnh hơn chiến giáp màu xanh nhiều.
Mặc dù có chiến giáp đứng đầu nhưng khóe môi Lê Hành vẫn chảy ít máu bầm.
Lư thống lĩnh thì bình tĩnh như không, hắn nhìn Lê Hành nói:
- Chiến giáp không tệ, nhưng chiêu tiếp theo ta sẽ không nương tay, có chết đừng trách bổn thống lĩnh.
- Đến đây!
Lê Hành chiến ý hừng hực, trầm giọng quát:
- Đợi lát nữa ta cũng sẽ thả ra sát chiêu của ta, Lư thống lĩnh cẩn thận.
- Ha ha ha!
Lư thống lĩnh cười lớn nói:
- Ngươi cứ thả ra, nếu như có thể giết chết ta thì vị trí thống lĩnh thuộc về ngươi!
Lê Hành gật đầu, khí thế trên người cũng bắt đầu tăng vọt, thân là hậu nhân của Lê gia, hắn tự nhiên có sát chiêu cường đại của mình, nếu không thì hắn cũng sẽ không trở thành đệ nhất nhân thế hệ trẻ của Tử Thần. Trong Tử Thần không tính vị trí, chỉ tính sức chiến đấu chân chính.
Khí thế của Lê Hành bắt đầu tăng mạnh, đây không phải là khí thế mặt ngoài mà là khí thế thật sự, khí thế tạo thành áp lực cho kẻ địch. Trường kiếm trong tay Lê Hành sáng lên, hơn nữa càng lúc càng sáng, rõ ràng là đang tích súc lực lượng.
Lư thống lĩnh không lập tức ra tay, mà là mặc kệ Lê Hành súc thế, thân là thống lĩnh của chiến đội thứ năm Vấn Tiên Cung, hắn có niềm kiêu hãnh của mình, nếu không đỡ nổi sát chiêu của phó thống lĩnh thì hắn còn mặt mũi nào thống soái mấy trăm cường giả?
- Giết!
Lê Hành súc thế xong, khí thế đã leo lên đến đỉnh, hắn đã biến thành một vầng mặt trời màu vàng, chói lọi vô cùng. Rất nhiều võ giả đều không dám xem hắn, chỉ có thể dùng thần niệm tra xét, bởi vì mắt nhìn lâu sẽ có cảm giác đau đớn.
Lê Hành gầm lên một tiếng, tựa như một viên sao chổi bay vọt lên, uy áp cường đại dời núi lấp biển đánh ra, linh khí thiên địa bốn phía vào giây phút này bị lôi kéo đè ép hướng Lư thống lĩnh, khiến Lư thống lĩnh sản sinh cảm giác bị thiên địa trấn áp.
- Không tệ!
Lục Ly nhẹ gật đầu, lần đầu tiên đổi mới ấn tượng về Lê Hành, không nói về cái khác, ít nhất bằng một chiêu này Lê Hành có thể quét ngang rất nhiều Thánh Hoàng. Mang theo uy áp thiên địa công kích kẻ địch, có thể đè ép thực lực của kẻ địch, nếu là Thánh Hoàng tiền kỳ bình thường thậm chí sẽ bị đè ép đến mức không cách nào động đậy, chỉ có thể bị Lê Hành dễ dàng đánh chết.
- Ôi chao!
Bốn phía vang lên một số tiếng hút ngụm khí lạnh, trên mặt nhiều võ giả chiến đội thứ năm xuất hiện vẻ hoảng sợ, bọn họ đứng một bên xem cuộc chiến đã cảm giác trong lòng rung động. Nếu giờ phút này họ đứng ở vị trí của Lư thống lĩnh, trực diện uy áp thiên địa thì khủng bố đến mức nào?
- Đến hay lắm!
Khuôn mặt Lư thống lĩnh trở nên nghiêm nghị, trường thương trong tay run run, thân thể lao nhanh tới trước, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, trường thương đâm vào không khí phát ra tiếng rít dần chói tai, cuối cùng thân thể của hắn biến mất, trường thương cũng biến mất, chỉ còn lại một bóng thương mang theo khí thế đâm xuyên tất cả đâm hướng mặt trời màu vàng kia.
- Chém!