Lê Hành rống to một tiếng, vung trường kiếm đánh mạnh xuống, bốn phía linh khí thiên địa tụ tập vào trường kiếm của hắn, ánh sáng vàng trên người hắn cũng bị tác động, toàn bộ đều hội tụ vào trường kiếm. Sau đó một ánh kiếm màu vàng chém ra, cắt qua không gian, chém hướng bóng thương màu đen kia.
Ánh kiếm màu vàng to lớn dài cỡ nghìn trượng và bóng thương màu đen dài cỡ trăm trượng một trái một phải va chạm trong không trung. Giây phút này, tất cả võ giả xem cuộc chiến đều nín thở, nỗi lòng thít chặt.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, giống như là hai tinh cầu va chạm vào nhau, âm thanh chấn động tất cả võ giả màng nhĩ bị điếc. Trung tâm vụ nổ xuất hiện một lỗ thủng lớn, các vết nứt lan tràn bốn phương tám hướng. Sóng xung kích khủng bố lao nhanh đến, nhóm Lục Ly bị buộc lui về phía sau nghìn dặm, một ít thực lực thấp bị chấn văng ra.
- Lợi hại!
Lục Ly vẫn luôn trợn to mắt xem cuộc chiến, giờ phút này hắn chân thành cảm khái.
Rất nhiều người cho rằng đánh thành ngang tay, nhưng Lục Ly biết ánh kiếm màu vàng cùng bóng thương màu đen va chạm vào nhau, dường như đều nổ tung, đều bị đánh tan. Lục Ly cảm ứng được bóng thương màu đen tách ra một luồng sóng thương hư vô đâm trúng Lê Hành, chiến giáp trước ngực Lê Hành xuất hiện dấu hoa mai.
Rất rõ ràng, Lư thống lĩnh cũng không có dốc hết sức, nếu không thì giờ phút này Lê Hành không chết cũng bị thương nặng.
Lê Hành bị đẩy lui mấy nghìn dặm, Lư thống lĩnh cũng bị đẩy lui nghìn dặm. Lư thống lĩnh thu lại trường thương, khoanh tay đứng ngạo nghễ.
Bên kia, vẻ kiêu ngạo trên mặt Lê Hành hơi chán nản, hắn lau máu bên khóe môi, bay tới, khom người chắp tay nói:
- Thống lĩnh thần uy, Lê Hành thua, đa tạ thống lĩnh nương tay.
- Khá lắm!
Lư thống lĩnh nhẹ gật đầu nói:
- Lê Hành, bắt đầu từ hôm nay ngươi là phó thống lĩnh của chiến đội thứ năm chúng ta, hy vọng ngươi làm tròn trách nhiệm, đừng làm mất uy phong của chiến đội thứ năm chúng ta, chúng ta là chiến đội mạnh nhất.
Lê Hành lại lần nữa khom người nói:
- Nhất định không phụ kỳ vọng cao của thống lĩnh, muôn lần chết không chối từ.
Lê Hành lui xuống, tìm một chỗ ngồi xếp bằng chữa thương. Ánh mắt võ giả chiến đội thứ năm nhìn Lê Hành đã thay đổi, vừa rồi Lê Hành dùng sức chiến đấu cường đại chinh phục bọn họ, Lê Hành xem như có chỗ đứng trong phó thống lĩnh.
Lư thống lĩnh nhìn qua Lục Ly, nói:
- Lục Ly, hiện tại đến lượt ngươi.
Lục Ly bước ra khỏi đám người, chậm rãi bay lên trời cao, toàn trường lập tức trở nên náo nhiệt.
Cảnh giới của Lục Ly thoạt nhìn chỉ là cấp Đế, một cấp Đế trở thành phó thống lĩnh đè đầu bọn họ? Đổi lại là ai đều sẽ không phục. Dù Lục Ly là con riêng của nhị cung chủ cũng không được, chiến đội thứ năm là chiến đội mạnh nhất, nơi này không cần phế vật, càng không cần phó thống lĩnh phế vật.
Mắt Loan Tịch, Mạc Thiên Thiên, Ly tiểu thư sáng rực, tuy các nàng biết Lục Ly rất mạnh, nhưng chưa tận mắt thấy Lục Ly dốc hết sức ra tay. Lư thống lĩnh mạnh như vậy, chắc chắn Lục Ly không cách nào che giấu tất cả sức chiến đấu. Lục Ly được gọi là vô địch dưới vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, vậy phải chăng hắn cũng có thể trấn áp Lư thống lĩnh?
- Hi hi.
Loan Tịch nhớ lại lời Lư thống lĩnh vừa nói, nàng bỗng cười truyền âm cho Mạc Thiên Thiên:
- Thiên Thiên, nếu Lục Ly giải quyết Lư thống lĩnh, có phải là hắn có thể trở thành tân thống lĩnh? Đến lúc đó chúng ta ở trong này dễ chịu hơn.
- Chắc không xử nổi đâu!
Mạc Thiên Thiên nhìn Lục Ly một lúc lâu, truyền âm nói:
- Lư thống lĩnh này rất mạnh, hơn nữa là sát tướng trong Tiên Vực, chắc Lục Ly không đánh thắng hắn nổi đâu!
Lục Ly đứng sừng sững giữa không trung, hắn mở miệng hỏi thăm:
- Lư thống lĩnh, vừa rồi ngươi hẳn là bị chấn thương rồi đúng không? Cần nghỉ ngơi một lúc không?
Lư thống lĩnh hừ lạnh một tiếng nói:
- Một chút vết thương nhẹ, không ảnh hưởng toàn cục, ngươi sẵn sàng chưa?
Lục Ly gật đầu nói:
- Lư thống lĩnh, người tùy thời có thể ra tay.
- Tốt!
Lư thống lĩnh xông lên, mọi người chăm chú nhìn, tập trung vào Lục Ly, muốn xem hắn ứng đối như thế nào. Trên người Lục Ly lóe tia sáng trắng, theo sau biến mất giữa không trung, biến mất không còn dấu vết.
Thần Ẩn thuật!
Thần thuật nghịch thiên của Thánh Hoàng hậu kỳ khiến dưới cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn thì ai cũng không phát hiện được. Chỉ có cường giả cấp bậc đó, đặc biệt thân gần với thiên địa mới có thể thông qua thiên địa cảm ứng được sự tồn tại của Lục Ly.
Lư thống lĩnh ngẩn ngơ!
Khoảnh khắc Lục Ly biến mất, Lư thống lĩnh lập tức thả ra thần niệm cường đại nhìn quét một lần, nhưng hắn không phát hiện được gì. Không chỉ riêng là hắn, tất cả khán giả trong này đều thả ra thần niệm, còn thả ra tra xét dò tìm kỳ dị của mình để tìm kiếm Lục Ly.
Nhưng không có võ giả nào tìm được Lục Ly, cảm giác như thể hắn đã biến mất khỏi tiểu giới diện này. Chờ giây lát, rất nhiều võ giả hai mặt nhìn nhau, Lục Ly biến mất tăm thì đánh kiểu gì?
Lư thống lĩnh chưa đánh ra chiêu nào, vậy tức là có đậu kiểm tra hay không? Nếu bảo rớt thì chính Lư thống lĩnh không tìm được Lục Ly thì làm sao đánh?
- Hây!
Lư thống lĩnh trầm giọng quát một tiếng, trường thương run run, tiếp đó điên cuồng đâm đi bốn phương tám hướng, cảm giác trong tích tắc hắn đâm ra mấy vạn thương, quanh người hắn đều là bóng thương.
Tuy Lư thống lĩnh không tra xét được Lục Ly, nhưng hắn có cảm giác Lục Ly ẩn nấp ở gần đó. Vì vậy Lư thống lĩnh dùng một cách rất ngốc nhưng cũng cực kỳ thực dụng, đó là công kích toàn phạm vi, buộc Lục Ly lộ mặt ra.
Nhưng mà!
Lư thống lĩnh công kích một đợt, không gian bốn phía bị xé rách rồi liền lại, vẫn không thấy bóng dáng Lục Ly. Cảm giác như thể Lục Ly thật sự đã biến mất khỏi thế giới này, không cách nào tìm được.
Sắc mặt Lư thống lĩnh đen như than, bị Lục Ly vả mặt hơi đau, một thống lĩnh như hắn đánh với phó thống lĩnh mà không thể tổn thương một sợi lông của phó thống lĩnh, thuộc hạ sẽ có cảm nghĩ gì?
- Hây!