Lục Ly tiếp tục bay đi trốn, Thánh Hoàng kia sau khi bị đánh bay thì sực tỉnh ngộ, hắn cảm giác mặt đau rát đầy máu, thoáng chốc giận tím mặt, lập tức cuồng bạo xông lên đuổi theo giết Lục Ly.
Lục Ly cũng không công kích, tốc độ tăng lên gấp đôi bay tới trước, Thánh Hoàng theo đuổi không bỏ. Phương xa, trên chiến thuyền có một chí cường giả, thần niệm của hắn quét qua bên này nhưng không chú ý nhiều.
Sau khi tăng tốc độ thì Lục Ly bay rất nhanh, chỉ vài giây đã bay đi mấy vạn dặm, Thánh Hoàng đuổi theo phía sau trong mắt lộ ra một chút ngạc nhiên nghi ngờ. Tại sao tốc độ của Lục Ly hình như càng lúc càng nhanh? Một cấp Đế cho dù thả ra bí thuật thì sao tốc độ có thể nhanh như vậy?
Rất nhanh bay đi mấy chục vạn dặm, Thánh Hoàng ở phía sau vẫn theo sát không tha, Lục Ly có chút không kiên nhẫn, hắn ngừng lại, nhìn Thánh Hoàng kia, nói:
- Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, chính mình lăn về đi, nếu không thì chết!
- Ha ha ha!
Thánh Hoàng cười to, nhưng mới vừa cười mấy tiếng, Lục Ly thả ra Linh Trận thuật, lắc người lao đến, giơ lên cây gậy, gồng hét sức lực ném mạnh qua.
Ầm!
Đầy trời huyết vụ phun ra, đầu của Thánh Hoàng bị đập nát, Lục Ly lấy đi nhẫn không gian của người này rồi nghênh ngang rời đi.
Thuận lợi thoát khỏi chiến trường, Lục Ly mang theo Tử Hề tiếp tục tiến lên, hơn ba tháng sau đó vận khí khá tốt, ở trên đường không có gặp phải khó khăn quá lớn, bọn họ thuận lợi chạy một đoạn đường rất dài.
Từ lúc rời khỏi Tử Phong Sơn đến bây giờ đã qua xấp xỉ gần nửa năm, Lục Ly phát hiện một việc đáng ngạc nhiên, vóc dáng của Tử Hề cư nhiên không phát triển, theo lý thuyết nàng ngày ngày đều ăn linh quả, lúc này đã bốn, năm tuổi, vậy hẳn là lứa tuổi hoàng kim. Năm đó, dáng người của An Lộ Nhi trong khoảng thời gian này đã điên cuồng phát triển, mỗi tháng đều cảm giác khác hơn.
Còn Tử Hề thì vẫn luôn như vậy, hình thể không có bất kỳ thay đổi, vóc dáng không cao lên chút nào. Lúc nghỉ ngơi trong một ngọn núi nhỏ, Lục Ly thực sự không nhịn được, dò hỏi:
- Tử Hề, sao ngươi không lớn gì hết vậy?
- Không lớn được...
Tử Hề lắc đầu nói:
- Bộ tộc chúng ta trừ hai loại tình huống, đến chết cũng là ngoại hình này. Lục ca ca, chắc ngươi có gì đó hiểu lầm về ta, thực ra bây giờ ta đã hơn hai mươi tuổi rồi!
- Hả?
Lục Ly ngẩn ra, trước đó có rất nhiều nghi hoặc không nghĩ ra vào giờ phút đã thông suốt, vì sao một tiểu cô nương mới mấy tuổi đầu đã dám đến Tiên Vực, vì sao nàng hiểu chuyện như vậy, có kinh nghiệm tiếp nhân đãi vật, thoạt nhìn giống như người trưởng thành. Cảm giác thân thể nàng khá nhỏ, nhưng tư tưởng thì đã là một người trưởng thành.
Tử Hề cười tủm tỉm nhìn Lục Ly, nói:
- Lục ca ca, tuy tuổi của ta đã hơn hai mươi, nhưng vẫn là một đứa bé, Lục ca ca phải bảo vệ Tử Hề thật tốt nha.
Lục Ly bĩu môi, hơi không được tự nhiên, một người trưởng thành lại giả nai như một đứa bé, nếu không biết thì thôi, đã biết thì không tự nhiên như vậy được nữa. Hơn nữa có đôi lúc chạy trốn, Lục Ly còn ôm nàng...
Tử Hề nói là hơn hai mươi tuổi, lỡ nàng nói dối thì sao? Bộ tộc của bọn họ vẫn luôn là ngoại hình này, dù là mấy vạn tuổi, mấy chục vạn tuổi thì cũng ngoại hình này, lỡ Tử Hề là lão yêu bà mấy vạn tuổi thì sao?
Nghĩ đến đây, Lục Ly càng thêm không được tự nhiên. Hắn không nói gì, chỉ hơi vuốt càm nói:
- Ta sẽ cố hết sức, chỉ cần ta không chết thì sẽ không để cho người khác thương tổn ngươi.
- Cảm tạ Lục ca ca!
Tử Hề ngọt ngào cười, dáng vẻ phi thường đáng yêu, rất dễ thương, khiến người trìu mến, đáng tiếc Lục Ly biết nàng đã hơn hai mươi tuổi, hắn luôn cảm giác rất không được tự nhiên.
Lục Ly nghĩ đến lời nói vừa rồi của Tử Hề, tò mò hỏi:
- Mới vừa rồi ngươi nói có hai loại tình huống? Chẳng lẽ gặp phải hai loại tình huống đó thì ngoại hình của ngươi sẽ có biến hóa?
- Đúng vậy!
Tử Hề suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đây là bí mật của tộc ta, hy vọng Lục ca ca không truyền ra ngoài. Loại tình huống thứ nhất là lúc linh hồn tộc ta cực kỳ yếu ớt, nhục thể của chúng ta sẽ rất nhanh lớn lên, biến thành hình dáng người trưởng thành. Còn có một loại là lúc chết đi, nhục thể của ta tiếp đó tiêu vong, biến thành tro tàn.
- Thật thần kỳ!
Lục Ly âm thầm xưng kỳ Thiên Dạ tộc này thật đúng là kỳ diệu, quả thực chưa nghe bao giờ, nếu không phải chính miệng Tử Hề nói ra, hắn nghe về tình huống của bộ tộc này chắc chắn sẽ không dễ dàng tin tưởng
Tiếp tục đi tới, trên đường coi như yên bình, ngẫu nhiên sẽ gặp phải mãnh thú, gặp phải võ giả. Nhưng với thần thông kỳ dị của Tử Hề, cộng thêm thuật tiềm ẩn của Lục Ly đều dễ dàng tránh được.
Cứ bay lung tung như vậy qua một năm, Lục Ly và Tử Hề lướt qua không biết bao nhiêu vạn dặm, lúc này bọn họ đã tới lân cận Quảng Lực Thành, đã chạy ba phần tư lộ trình, ước chừng đi thêm ba, bốn tháng là sẽ đến được Vân Vương Thành.
Đến được Vân Vương Thành cũng chỉ đi được phân nửa lộ trình, từ Vân Vương Thành đến Thần Khải Thành còn một đoạn xa như vậy, hơn nữa thế cục bên kia khá phức tạp, chính là Đông Cảnh có nhiều lão ma nhất, sự hỗn loạn của Đông Cảnh đứng ba vị trí đầu trong Cửu Cảnh.
- Trước tiên đi Vân Vương Thành, kiểm tra một chút tình huống, nhìn xem có biện pháp nào trực tiếp đi Thần Khải Thành không.
Lục Ly âm thầm quyết định, lúc hắn đang trầm ngâm thì Tử Hề đột nhiên mở miệng nói:
- Lục ca ca, phía sau có một chiếc chiến thuyền đang đến!
Lục Ly vội bay xuống, bắt đầu tiềm ẩn. Rất nhanh bên trái phía sau bay tới một chiếc chiến thuyền, ù ù bay lướt qua Lục Ly, không có dừng lại, có mấy thần niệm quét qua đây, nhưng chỉ là thần niệm của Thánh Hoàng bình thường, tất nhiên không phát hiện ra Lục Ly.
Lục Ly đợi giây lát, sau khi chiến thuyền rời khỏi thì tiếp tục bay đi. Nhưng chưa bay quá xa thì Tử Hề lần nữa nói có một chiếc chiến thuyền ở phía sau, Lục Ly chỉ có thể tiếp tục tiềm ẩn.