Mấy Thánh Hoàng ngó nhau, cuối cùng một Thánh Hoàng cắn răng đứng ra nói:
- Lúc ấy ta ở gần đó, khi các ngươi phát sinh xung đột thì thần niệm của ta vươn đến, đúng là thấy ngươi đẩy hắn một cái, sao? Ngươi còn muốn giảo biện?
Lục Ly lạnh lùng nhếch mép, ánh mắt như một con hồ ly gian kế thực hiện được, hắn sâu kín hỏi:
- Vị đại nhân này, ngươi xác định?
Thánh Hoàng kia bị Lục Ly nhìn xem có chút sợ hãi, nhưng đã đến mức này, hắn còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể cắn răng nói:
- Tự nhiên xác định!
Oong!
Lục Ly luôn giấu Ký Ức Tinh Thạch trong ống tay áo nay lấy ra, hắn trực tiếp rót vào Nguyên Lực, theo sau giữa không trung xuất hiện một hình ảnh, là ghi lại từ lúc ma men tiến vào, hình ảnh rất rõ ràng, hoàn chỉnh ghi lại đầu đuôi sự việc.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Khi Lục Ly lấy ra Ký Ức Tinh Thạch thì quân sĩ Thánh Hoàng phía đối diện mặt không còn chút máu, bốn phía rộ lên xì xầm như sôi chảo dầu.
Vù vù vù!
Vô số võ giả tụ tập về phía này, nhiều võ giả chỉ dùng thần niệm tra xét, giờ phút này đều ngồi không yên, toàn bộ lao về hướng này.
Bởi vì ra chuyện lớn!
Quân sĩ của Vân Vương Thành mà giả tạo bằng chứng, Vân Vương Thành được gọi là luật pháp nghiêm ngặt nhất vậy mà xuất hiện loại chuyện này? Vân gia được gọi là thiết diện vô tư công bình công chính mà cũng có mặt dơ bẩn vô sỉ như vậy? Việc này tự nhiên dẫn đến náo động lớn.
Tình thế dường như có chút không áp chế nổi, bởi vì càng lúc càng nhiều võ giả tụ tập về bên này, không chỉ mấy quân sĩ kia, lưng Vân Hà cũng đổ mồ hôi lạnh.
Lục Ly chờ Ký Ức Tinh Thạch chiếu xong hình ảnh thì cất vào, ánh mắt nhìn hướng Vân Hà, nói:
- Khi phát sinh xung đột thì ít nhất có mười mấy võ giả ngồi trong khách điếm, tại sao vị đại nhân này không truyền gọi bọn họ làm chứng, mà là khiến thuộc hạ của người làm chứng giả? Là bị người lừa dối hay chính đại nhân xúi giục chuyện này? Đường đường Vân gia Vân Vương Thành, đại tộc vạn năm, cường tộc tiếng tăm lừng lẫy toàn bộ Tiên Vực, vì cớ gì phải hãm hại một cấp Đế nhỏ bé như ta? Thỉnh Vân gia cho ta một câu trả lời!
Mấy câu nói cuối cùng Lục Ly đột nhiên sử dụng thần kỹ Long Ngâm, âm thanh vang tận mây xanh, phủ lên hơn phân nửa Vân Vương Thành, như tiếng sét giữa trời xanh, nổ vang khiến Vân Hà suýt nhảy cẫng lên. Quân sĩ làm chứng giả bị dọa ngã ngồi xuống đất.
Đa số võ giả đều biết dùng thần thông giống như thần kỹ Long Ngâm, vận chuyển Nguyên Lực tăng phúc âm thanh là được. Nhưng trong siêu cấp đại thành giống như Vân Vương Thành, cơ hồ không có võ giả dám lớn tiếng ung tung, lỡ chọc giận cao tầng của Vân gia e rằng sẽ bị một bàn tay đập chết.
Vân Vương Thành lâu rồi không có võ giả dám la ó trong thành, tiếng rống của Lục Ly giống tiếng sét đột ngột, đánh tỉnh vô số võ giả và cường giả trong thành.
Trong khoảnh khắc này ít nhất có hơn mười vạn thần niệm quét qua, rất nhiều thần niệm siêu cấp cường đại. Khi Vân Hà cảm ứng được có mấy chục thần niệm hơi quen thuộc thì sắc mặt trở nên nhợt nhạt như tuyết, thân thể run nhè nhẹ.
Oong!
Trong đại điện không gian dao động nhẹ, tiếp đó một lão nhân tóc trắng xuất hiện.
Khi lão nhân xuất hiện, mấy quân sĩ trong đại điện lập tức quỳ một gối xuống, vái chào nói:
- Tham kiến Chấp Pháp Trưởng Lão!
Vân Hà đứng lên, cố gắng bình tĩnh lại, quỳ xuống vái chào.
Lão nhân tóc trắng phớt lờ Vân Hà và đám quân sĩ, ánh mắt nhìn Lục Ly nói:
- Vân gia đúng là đại tộc vạn năm, uy danh lừng lẫy, luật thép của Vân gia nghiêm khắc nổi tiếng toàn bộ Tiên Vực. Vân gia không hãm hại ngươi, cũng khinh thường làm chuyện đó, một số bại hoại trong Vân gia không thể đại biểu Vân gia.
Trông thấy lão nhân này thì Lục Ly yên lòng, hắn khom người nói:
- Chào đại nhân, vừa rồi Lục mỗ trong lòng có tức giận, cho nên làm việc hơi ngông cuồng, mạo phạm đại nhân, cũng mạo phạm Vân gia, Lục mỗ cam nguyện chịu đựng bất cứ trừng phạt.
- Thông minh!
Bên ngoài, vô số võ giả đều giơ ngón tay cái lên. Biểu hiện của Lục Ly quá hoàn mỹ, hắn không nhắc gì đến việc bị hãm hại, ngược lại chính mình nhận sai, đây là hoàn toàn không cho Vân gia có cơ hội gây sự với hắn.
Đường đường đại tộc vạn năm đương nhiên phải có khí độ đó, nếu vì việc của tộc nhân mình đi giận chó đánh mèo một cấp Đế nho nhỏ thì Vân gia cũng sẽ bị người đời cười nhạo.
Chấp Pháp Trưởng Lão khoát tay nói:
- Thỉnh tiểu hữu chờ một chút, việc này bổn tọa xử lý ngay tại đây, nhất định cho ngươi một giải thích vừa lòng.
Chấp Pháp Trưởng Lão đi tới vị trí chủ, ánh mắt khóa chặt võ giả làm chứng giả, thản nhiên nhìn một cái hỏi:
- Nói đi, ai sai khiến ngươi?
Quân sĩ này mới vừa đứng lên lại bùm một tiếng quỳ xuống, mắt lấp lóe, môi mấp máy, cuối cùng cúi đầu nói:
- Trưởng lão, ta có tội, việc này... là bản thân ta tự làm!
Vèo!
Chấp Pháp Trưởng Lão phất tay, một luồng ánh kiếm quét qua, đầu của Thánh Hoàng bị cắt xuống, máu phun lên cao cỡ một trượng.
Xôn xao!
Bên ngoài thoáng chốc một mảnh xáo động, Chấp Pháp Trưởng Lão bá đạo vậy sao? Không thẩm đã trực tiếp giết người? Nhưng ngẫm lại là việc riêng của Vân gia, đúng là Chấp Pháp Trưởng Lão có quyền hạn này, muốn giết cứ giết.
Ánh mắt Chấp Pháp Trưởng Lão lạnh lẽo nhìn mấy quân sĩ còn lại, nói:
- Các ngươi đều là tội chết, nhưng các ngươi nói ra thì bổn tọa sẽ không truy cứu mạch của các ngươi!
Bùm!
Mấy quân sĩ khác cùng quỳ xuống, một quân sĩ cười gượng nhìn qua Vân Hà, nói:
- Chấp Pháp Trưởng Lão, việc này là Vân Hà thống lĩnh khiến chúng ta làm, chúng ta chỉ làm việc theo lệnh, thỉnh trưởng lão thứ tội!
Bùm!
Vân Hà quỳ xuống, môi đắng chát. Vốn chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng không ngờ diễn biến thành như vậy? Hắn biết hắn không sống được, nếu Chấp Pháp Trưởng Lão đã khai sát giới, vậy thì hắn khó thoát khỏi cái chết.
Trong đầu hắn vụt qua vô số ý niệm, rất nhanh khom người xuống làm lễ nói:
- Trưởng lão, Vân Hà nguyện nhận tội.
Chấp Pháp Trưởng Lão mặt không cảm xúc, bình tĩnh nói:
- Nói đi, tại sao muốn hãm hại hắn? Nguyên nhân sự việc là gì? Nói rõ hết ra.