Mắt Vân Hà lấp lóe, cuối cùng liếc qua Tử Hề ở bên cạnh Lục Ly, nói:
- Vân Hà có sở thích đặc biệt, nhìn trúng... tiểu cô nương này.
Xôn xao!
Bên ngoài hoàn toàn sôi trào, đường đường một trong các thống lĩnh của Vân gia, vừa mắt một bé gái bốn, năm tuổi rồi hãm hại Lục Ly, muốn bắt Lục Ly và Tử Hề, định chiếm Tử Hề làm của riêng?
Tuy đây là tiếng xấu nhưng không phải chuyện lớn gì, mỹ nữ vốn là họa thủy, ở bất cứ đâu mỹ nữ đều có thể dẫn tới cường giả mơ ước, kế đó bị cướp đoạt, hoặc là dẫn phát chiến đấu, đây là chuyện hết sức bình thường.
- Ha ha!
Trong lòng Lục Ly cười lạnh, lý do này thoạt trông rất hợp lý, nhưng hắn biết là giả. Hơn nữa Vân Hà rõ ràng không giống như loại loại võ giả háo sắc, vừa rồi không thèm nhìn Tử Hề lâu, ánh mắt khi nhìn cô bé cũng rất bình tĩnh.
Lục Ly đang chuẩn bị nói cái gì thì, Chấp Pháp Trưởng Lão lạnh lùng quát:
- Vân Hà ngươi còn muốn chấp mê bất ngộ? Dám nói dối trước mặt bổn tọa? Ngươi vì che giấu sự thực mà không tiếc đổ nước bẩn lên người mình, xem ra kẻ ở sau lưng xui khiến việc này là một trưởng lão? Khai ra đi, nếu không thì mạch của ngươi sau này khó sống yên!
- A...
Không chỉ mình Vân Hà ngẩn ngơ, đám võ giả ở bên ngoài cũng ngây ra. Vân Hà đã cung khai, còn đổ nước bẩn lên người mình, đưa ra giải thích cũng rất hợp lý, việc này đến đây nên kết thúc.
Nhưng không ngờ Chấp Pháp Trưởng Lão còn muốn đào sâu? Nói rõ việc này có thể là một trưởng lão sai khiến? Chấp Pháp Trưởng Lão muốn hại chết một trưởng lão Vân gia sao? Vì cho Lục Ly một giải thích có đáng làm như vậy không? Lục Ly tính cái gì, chỉ là một cấp Đế nhỏ bé mà thôi.
Một chuyện cỏn con mà dính líu đến trưởng lão Vân gia, nhiều võ giả nhìn về phía Lục Ly, muốn tìm xem võ giả nho nhỏ này có chỗ nào kỳ lạ mà đáng giá một trưởng lão hạ lệnh mưu hại hắn? Trưởng lão của Vân gia đều là cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn.
Khóe môi Vân Hà càng cay đắng hơn, Chấp Pháp Trưởng Lão thiết diện vô tư, đã nói ra sẽ giữ lời, nếu Vân Hà không chịu khai ra kẻ xúi giục sau màn thì e rằng mạch của Vân Hà sau này thật sự khó sống yên.
Chấp Pháp Trưởng Lão thấy Vân Hà không nói chuyện, mắt lóe tia sáng trầm giọng quát:
- Vân Hà, đừng ép bổn tọa sưu hồn của ngươi!
- Ài...
Vân Hà thở dài thườn thượt, đầu thấp xuống, thở dài:
- Là Trung Thiên trưởng lão, một trưởng lão Đoàn gia đến, thỉnh hắn hỗ trợ bắt lấy võ giả này...
Vèo!
Sau khi Vân Hà nói ra câu này, trong một khách điếm, thân thể Đoàn Nghê hóa thành u hồn lao nhanh đi hướng cửa thành. Trong thành đột nhiên lóe tia sáng, tiếp đó một màn hào quang xuất hiện, thành trì bị phong ấn.
Chấp Pháp Trưởng Lão đứng lên, thần niệm quét ra ngoài, khóa chặt Đoàn Nghê nói:
- Đoàn trưởng lão đã ra mặt thì hãy lại đây gặp đi. Ngoài ra, Trung Thiên cũng đến một chuyến đi.
Trong thành hoàn toàn sôi chảo dầu, vốn chỉ là một việc nhỏ xíu, không ngờ bây giờ diễn biến thành như vậy, một trưởng lão Đoàn gia và một trưởng lão Vân gia đều dính líu vào.
Một điều quan trọng nhất, xem bộ dạng của Chấp Pháp Trưởng Lão e rằng sẽ không chịu để yên, rất có thể trưởng lão của Đoàn gia và Vân Trung Thiên đều bị phạt nặng, vở kịch hôm nay rất đáng giá xem.
- Đại tộc vạn năm đúng là ghê gớm!
Lục Ly vui vẻ tâm phục, đây mới là khí độ, lòng dạ của đại tộc, Vân gia có uy danh lớn như vậy quả nhiên là có nguyên nhân.
Gia tộc ác với bản thân mình thì tự nhiên càng ác với bên ngoài. Trong Tiên Vực loạn thế này, phải ác mới đứng vững được, nếu không thì đã sớm bị người cắn không còn mẩu xương.
Đoàn Nghê vốn muốn lao đi cửa thành, nghe lời Chấp Pháp Trưởng Lão nói thì lộ biểu cảm phức tạp, vòng bảo hộ trong thành đã mở ra, hắn không thể xông ra ngoài. Hơn nữa giờ phút này có vô số thần niệm cường đại khóa chặt hắn, nếu như dám xằng bậy thì có lẽ sẽ bị đánh chết ngay lập tức.
Đoàn Nghê đành sửa sang lại quần áo, chậm rãi đi hướng phủ thành chủ, tuy rằng xảy ra chuyện, nhưng hắn là trưởng lão của Đoàn gia, luật thép của Vân gia không quản được hắn, dù sao hắn không động võ trong thành.
Vân Trung Thiên thì thầm hoảng, mặt ngoài không lộ vẻ gì. Vân Trung Thiên trầm ngâm vài giây, ra khỏi cửa. Nhưng hắn không có đi phủ thành chủ, mà là lao nhanh đi hướng phía bắc thành, với tốc độ của hắn chỉ mất vài giây đã đến bên ngoài một tòa trang viên.
Bùm!
Vân Trung Thiên nặng nề quỳ xuống, vẻ mặt hổ thẹn nói:
- Tộc vương, Trung Thiên đặc biệt đến thỉnh tội!
Vân Trung Thiên rất thông minh, đi phủ thành chủ, đó là công vụ, ở trước mặt võ giả toàn thành thì không ai đoán trước được sẽ phát sinh tình huống gì.
Cho nên hắn đến nơi này, thỉnh cầu tộc vương tha thứ. Đi đến nơi này là việc nhà, việc nhà và việc công tự nhiên có khác biệt, đóng cửa lại tự mình đánh ít ra không quá mất mặt, cũng phán nhẹ hơn chút.
Két!
Cửa trang viên mở ra, một bé trai đi ra, tuy rằng chỉ là một hài tử nhưng Vân Trung Thiên không dám khinh thường, bởi vì đây là con cháu của tộc vương, một hậu đại mà tộc vương cực kỳ thích, từ lúc sinh ra đã luôn đi theo tộc vương, được tộc vương tự mình dạy dỗ.
Bé trai đi ra, lạnh lùng nhìn Vân Trung Thiên nói:
- Lão tổ có lệnh, ngươi không nên đến nơi này, đi phủ thành chủ đi.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Sắc mặt Vân Trung Thiên thoáng chốc trắng nhợt, thái độ của tộc vương đã phi thường rõ ràng, lần này hắn xem như va vào tấm sắt, thái độ này của tộc vương sẽ khiến Chấp Pháp Trưởng Lão phán quyết Vân Trung Thiên càng nghiêm khắc hơn.
Tộc vương đã nói ra, miệng vàng lời ngọc, Vân Trung Thiên có năn nỉ nhiều hơn cũng vô nghĩa, đành xám xịt đi hướng phủ thành chủ, khi đi vào thì thấy Đoàn Nghê đã ở bên trong.
Vân Trung Thiên đúng là trưởng lão cúa Vân gia, nhưng địa vị của Chấp Pháp Trưởng Lão đứng sau tộc vương và đại trưởng lão, còn Vân Trung Thiên thì xếp hạng kém xa. Vân Trung Thiên cung kính vái chào, theo sau đứng ở một bên chờ đợi.