Mấy thứ này cũng có ích cho Lục Ly, có sát chiêu tu luyện thành công có lẽ có thể tăng lên một, hai phần sức chiến đấu của hắn, nhưng Lục Ly không đi tham ngộ.
Bởi vì hắn chỉ có thời gian một năm, hắn không xác định có thể tham ngộ thấu trong thời gian một năm. Lỡ khi tới lúc thì Lục Ly buộc phải rời đi, rời khỏi thần bia kia thì quên hết tất cả, tham ngộ đến một nửa có ý nghĩa gì?
Cho nên Lục Ly quyết định chủ ý, cưỡi ngựa xem hoa, một đường xem qua, chỉ cần là thần thuật, sát chiêu, chiến pháp thì hắn không nhìn, hắn chỉ xem tâm đắc, cảm ngộ đối với việc tu luyện.
Xem kiểu này tốc độ rất nhanh, trong vài ngày Lục Ly đã xem mấy trăm tấm thần bia, trong đó có hai tấm bia về tâm đắc, cảm ngộ tu luyện, hắn dừng lại xem mỗi tấm cả buổi.
Nhưng vô nghĩa, Lục Ly chỉ có thể tiếp tục xem tấm thần bia khác, mấy chục vạn tấm thần bia, nếu tốc độ không đủ nhanh thì trong một năm hắn khó mà xem hết.
Nơi này thần bia rất nhiều, cũng có rất nhiều tâm đắc tu luyện, nhưng đều là tu luyện chân ý, bên trong ghi lại đa số là về mặt này, không có thứ Lục Ly cần.
Bản thân Lục Ly cũng không biết cần cái gì, hắn chỉ là cảm giác vô dụng với mình. Lục Ly đành xem tiếp, tham ngộ từng tấm bia đá.
Nửa tháng, một tháng, ba tháng!
Hôm nay Lục Ly ngừng lại, hắn gặp một tấm thần bia rất thần kỳ, trên thần bia không có chữ, chỉ có một ít ký hiệu, những ký hiệu này tổ hợp thành một ít đồ án kỳ dị, tuy rằng xem không hiểu, nhưng cảm giác huyền diệu khó giải thích.
- Hơi thú vị!
Lục Ly cẩn thận xem rất nhiều lần, nhìn chằm chằm xem nửa canh giờ, hắn loáng thoáng hiểu điều gì. Theo sau thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân bắt đầu dùng tâm cảm ứng, từ từ hắn đột nhiên phát hiện những ký hiệu động đậy, giống như vô số hoa chim cá sâu di chuyển, mắt hắn dần mờ mịt, tinh thần rơi vào trong bia đá kia.
- Quả nhiên là kỳ tài!
Khi Lục Ly chìm đắm vào, một bóng dáng đột nhiên thoáng hiện sau lưng hắn, đúng là Chấp Pháp Trưởng Lão của Vân gia Vân Trung Nguyệt, hắn vuốt râu gật đầu khẽ thở dài:
- Hạo Tổ để lại Huyền Thiên Thần Bia này, nếu không phải kỳ tài nghịch thiên thì không cách nào cảm ngộ, để xem vận khí của tiểu tử này có thể cảm ngộ ra đạo ấn mà Hạo Tổ để lại hay không!
Lục Ly nhìn thấy một mảnh Hỗn Độn, cảm giác đần độn, cảnh vật bốn phía đều là mơ hồ, vừa giống thật lại giống như hư ảo, một loại cảm giác thần bí mà lại huyền diệu tràn ngập bốn phía...
Lục Ly có chút mờ mịt nhìn bốn phía, yên lặng cảm thụ cảm giác huyền diệu kia, hắn không biết trong cảnh vật này có tác dụng gì, nhưng hắn biết trong này chắc chắn ẩn chứa một thứ vô cùng cường đại, rất có thể là đạo của chí cường giả nào đó.
Thánh Hoàng đều phải cảm ngộ đạo của bản thân, trước kia Lục Ly truy tìm đạo của mình rất lâu, nhưng hắn không cảm ngộ ra, không cảm ngộ được đạo nào cả.
Giờ phút này có cơ hội tốt như vậy, hắn tự nhiên muốn cảm ngộ một chút. Có lẽ cảm ngộ đạo của hắn mới có thể bay vọt về chất.
- Hỗn Độn, ngưng thực, dày nặng, cứng cỏi!
Lục Ly cảm giác những hơi thở này trong cảnh vật bốn phía, nhưng hắn không biết tác dụng của chúng nó, chỉ có thể yên lặng nhìn, chìm đắm vào trong, từ từ cảm ngộ.
Thời gian dần trôi qua, Lục Ly cảm giác rất chậm, thật ra trôi đi rất nhanh. Bản thân hắn cũng rõ ràng kiểu cảm ngộ này thì thời gian qua cực kỳ nhanh, không chừng hắn cảm giác chỉ là trong khoảnh khắc, thật ra một năm đã qua rồi.
Nếu không thể cảm ngộ nơi đây, vậy có lẽ hắn sẽ bỏ qua cơ hội, lãng phí cơ hội vào Tầm Long tổ địa. Nhưng khoảnh khắc này, Lục Ly không muốn đổi nữa, cảm giác thế giới rất huyền bí, nếu như có thể ở bên trong cảm ứng một vài thứ thì tuyệt đối không uổng chuyến đi này.
Cho nên hắn cũng mặc kệ nhiều như vậy, an tâm ở đây tham ngộ, dùng linh hồn cảm ngộ mọi thứ của thế giới này. Trong mơ hồ, Lục Ly cảm giác được một vài thứ, nhưng thứ này có chút nói không rõ, bản thân hắn cũng không biết là cái gì.
Bốn tháng, năm tháng, nửa năm!
Thời gian trôi qua quá nhanh, Lục Ly hoàn toàn không có cảm giác, hắn cũng không có cảm ngộ rõ ràng, chính mình trong mơ hồ nhìn thấy là cái gì. Hắn cũng không biết cảm ngộ thứ này có ích với bản thân hay không, hắn như một người đi trong bóng tối, bản năng chạy nhanh về phía ánh sáng mông lung phương xa.
Sáu tháng, tám tháng, mười tháng!
Thời gian một năm nháy mắt sắp qua, nhưng Lục Ly vẫn không biết chính mình tìm kiếm cái gì, đang đuổi theo cái gì, lần mò cái gì.
Hắn giờ phút này đều rất là mơ hồ, trong một mảnh Hỗn Độn hắn cảm giác chính mình như hạt muối vào biển, cảm giác chính mình phi thường nhỏ bé, nếu Hỗn Độn này là Thiên Đạo thì hắn là một lũ khói bụi trong Hỗn Độn.
Kính sợ!
Lục Ly vào thời khắc này bỗng dưng vô cùng kính sợ Thiên Đạo, thậm chí có chút sợ hãi, có chút khủng hoảng. Vấn đề là nếu kính sợ Thiên Đạo thì làm sao cảm ngộ Thiên Đạo? Ngươi kính nó, sợ nó thì sao thân thiết với nó được? Sao có thể hòa thành một thể với nó? Trong chuyện này có chút mâu thuẫn.
Lục Ly cũng phát hiện rất là mâu thuẫn, hắn thậm chí giờ phút này không dám tiếp tục cảm ngộ. Hắn sợ hãi cảm ngộ càng nhiều sẽ phát hiện Thiên Đạo càng đáng sợ, phát hiện chính mình càng nhỏ bé, cách Thiên Đạo càng xa.
Điều này cũng giống như Hỗn Độn ở đằng trước, trong một đoàn Hỗn Độn, Lục Ly cảm giác bên trong có lẽ ẩn chứa một thứ thần kỳ, có lẽ hắn tách Hỗn Độn ra sẽ phát hiện bên trong có một món chí bảo. Nhưng chí bảo kia có lẽ vô cùng cường đại, Lục Ly hoàn toàn không cách nào chịu đựng, sẽ bị thần uy của chí bảo này tươi sống trấn áp chết.
Đây là cảm thụ hiện tại của Lục Ly, hắn rất muốn đi đẩy mở cánh cửa phía trước, nhưng hắn lại sợ sau khi đẩy mở bên trong có một thế giới khiến hắn cảm giác được sợ hãi.
Không chịu nổi sức nặng!