Đây là thần thông riêng biệt của cảnh giới này, bởi vì bọn họ có thể điều động lực lượng thiên địa, thân thiết với thiên địa hơn, rất dễ hòa thành một với thiên địa. Nếu đến cấp bậc Đại Viên Mãn thì có thể hóa thành một phương thiên địa, bọn họ không hiển lộ ra, cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn đều không cảm ứng được.
Ngồi canh chừng ở đây thật ra hắn cũng có chút bức bối. Lục Ly luôn không ló mặt ra, hắn không làm gì được Lục Ly. Nếu Lục Ly ở đây tiềm ẩn mấy năm, mấy chục năm, chẳng lẽ hắn cứ canh giữ tại đây sao? Lúc không có chiến tranh thì không sao, hiện tại mấy siêu cấp thế lực lớn đang khai chiến, hắn ở đây quá lâu lỡ như bị chí cường giả của quân địch phục kích thì sao?
- Chờ thêm một năm nữa!
Hắn âm thầm tính toán, mà vào thời khắc một cảm giác kỳ dị xuất hiện, hắn cảm giác giữa không trung xuất hiện một đôi mắt. Người này không lộ vẻ gì, trong lòng châm chọc, Lục Ly lại tra xét? Rốt cuộc không kiềm được rồi sao?
Oong!
Đột nhiên, không gian khuếch tán sóng gợn, tiếp đó giữa không trung ánh sáng chợt lóe, bảy, tám bóng dáng xuất hiện. Mắt người này bắn ra tia sáng lạnh chói mắt, thân thể hiển lộ ra. Lục Ly rốt cuộc không kiềm được, sắp đi ra?
Bảy, tám bóng dáng đi ra hay nói chính xác hơn là một người, một cô bé, và năm cái xác. Năm cái xác thi khí rất nồng, hơi thở cũng rất mạnh, nhìn liền biết là xác của cường giả Thánh Hoàng, còn bị luyện chế rất nhiều năm, đã có sức chiến đấu cực kỳ mạnh.
- Grào!
Năm cái xác ngửa đầu lên trời gầm rống một tiếng, tiếp đó hình thể cấp tốc biến lớn, sau đó chia nhau bay nhanh tới chỗ hắn ngồi xếp bằng. Thi sát trên xác chết cuồn cuộn, mắt lấp lóe tia sáng xanh âm u, trên móng vuốt bén tỏa ánh sáng đen, trên người cũng không có thịt thối, ngược lại thoạt trông rất cứng rắn, như đúc từ hàn thiết vạn năm, thi khí nồng nặc khiến người cực kỳ khó chịu.
- Hừ!
Chí cường giả này lạnh lùng cười, thân thể thoáng hiện xuất hiện, không lấy ra binh khí, chỉ tùy tay vung, trong phút chốc giữa không trung xuất hiện năm chưởng ấn nhỏ vỗ vào ngực năm Thánh Hoàng.
Bùm bùm bùm!
Vang năm âm thanh nặng nề, năm Thi Hoàng đồng thời không thể nhúc nhích, dường như bị trúng định thân thuật. Giây sau, năm bộ xác chết trực tiếp nổ tung, hơn nữa nổ thành bột mịn, thi sát khí dày đặc nháy mắt biến mất. Năm Thánh Hoàng vừa rồi như năm tòa ma sơn trực tiếp vỡ nát, giống như là chưa từng xuất hiện.
Vèo!
Bên kia, khi năm Thánh Hoàng xuất động thì Lục Ly mang theo Tử Hề lấy tốc độ nhanh nhất bay về phía đông bắc, bây giờ đã cách mười vạn dặm.
Đến đây thì chí cường giả có thể mở ra Vô Vi Trận, nhưng hắn không làm như vậy, bởi vì mở ra Lục Ly vẫn có thể trốn vào thế giới nào đó hắn không biết. Cho nên so với vây khốn Lục Ly, không bằng khiến Lục Ly trốn. Tốc độ của Lục Ly nhanh cỡ nào? Cho Lục Ly một tia hy vọng, như vậy mới có thể hoàn toàn đánh chết.
- Tốc độ như vậy mà còn muốn trốn?
Chí cường giả lạnh lùng cười, thân thể biến thành làn gió, giây tiếp theo xuất hiện ở sau lưng Lục Ly và Tử Hề, tiếng cười lạnh lẽo của hắn vang lên bên tai Lục Ly:
- Tiểu tử, thần phục bổn tọa, tha cho ngươi khỏi chết!
- Tử Hề!
Lục Ly trầm giọng quát một tiếng, tiếp tục bay tới trước, nhưng Tử Hề bị hắn nắm thì đột nhiên xoay người, đối diện với cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn.
Oong!
Trên người Tử Hề lóe ánh sáng xanh rực rỡ, tóc đen bỗng đổi màu xanh, nhanh chóng dài ra, trong khoảnh khắc dài mấy vạn trượng.
Tóc màu xanh run run giống những cọng tảo biển bềnh bồng, cho cảm giác yêu diễm. Cùng lúc đó, từng luồng hơi thở kỳ dị khuếch tán ra, khiến chí cường giả ở phía sau ánh mắt mờ mịt.
Đây không phải là tảo biển, cũng không phải tóc, kỳ thực là một loại lực lượng tinh thần kỳ dị, lúc này chí cường giả bị lực lượng tinh thần kỳ dị hấp dẫn, bất giác rơi vào trạng thái kỳ lạ.
- Khủng bố!
Lục Ly thầm giật mình, ngay cả cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn đều có thể rơi vào ảo cảnh? Phải biết rằng chí cường giả khai chiến trong khoảnh khắc đủ định sinh tử. Nếu Tử Hề là một chí cường giả thì giờ phút này cường giả ở phía sau đã bị giết.
Lục Ly không dám phân tâm, thần niệm khóa chặt một ngọn núi nhỏ ở phía trước, bên dưới ngọn núi đó có một vực sâu nhỏ, trong vực sâu này có lối vào.
Vèo!
Tốc độ của hắn rất nhanh, thoáng chốc xông vào vực sâu, Lục Ly thả Quỷ Đạo Nhân ra. Quỷ Đạo Nhân cơ hồ không có bất cứ do dự, lao xuống đáy vực sâu.
Một giọng nói vô cùng suy yếu vang lên:
- Lục ca ca, về sau nhờ vào ca ca!
Lục Ly phát hiện Tử Hề đã hôn mê, hắn lập tức thu cô bé vào Thần Khí không gian. Quỷ Đạo Nhân lại lần nữa thả ra ba Thi Hoàng lao ra sau.
- Chủ nhân, vào!
Quỷ Đạo Nhân mang theo Lục Ly xông vào vực sâu, trực tiếp lao về phía ao nước ở đáy vực sâu, ao nước bốc mùi hôi tận trời, hơn nữa rõ ràng cảm giác có kịch độc, nhưng Quỷ Đạo Nhân chẳng có một chút chần chừ, trực tiếp xông vào.
Vèo!
Lục Ly cũng đi theo xông vào, khi bọn họ mới vừa vào thì phía sau vang ba tiếng trầm đục, ba Thi Hoàng bị đánh thành bột mịn, sau đó cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn lắc người đứng cạnh ao nước.
- Ha ha!
Chí cường giả nhếch mép châm biếm, cũng không sốt ruột đuổi theo vào, mà là đùa cợt nói:
- Còn biết lối vào của Diễm Hoàng Mộ? Đây là... muốn mượn Diễm Hoàng Mộ trốn bổn tọa truy sát? Quả thực buồn cười.
Vù vù vù!
Chí cường giả vẫn không có đi vào, mà là ném ra các viên trận thạch, bố trận ở chỗ này. Hắn bố trận rất nhanh, chỉ vài giây đã hình thành một đại trận, trong vực sâu thoáng chốc khói đen tràn ngập, dường như bị phong ấn.
- Một cấp Đế có thuật tiềm ẩn kỳ dị? Một tiểu nha đầu có thể mị hoặc cả bổn tọa? Còn có một đạo nhân có thể luyện thi? Tổ hợp này thật thú vị.
Chí cường giả thì thào:
- Nếu các ngươi không vào Diễm Hoàng Mộ, bổn tọa phải bắt lấy các ngươi có lẽ còn có chút phiền phức, đi vào Diễm Hoàng Mộ vậy tương đương chui đầu vô lưới. Nếu bàn về hiểu rõ Diễm Hoàng Mộ thì bên này còn có ai có thể biết rành hơn bổn tọa? Ha ha ha ha!