Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 4549 - Chương 4536: Thu Hoạch Thần Dược

Bất Diệt Long Đế Chương 4536: Thu hoạch thần dược

- A...

Chí cường giả thấy cảnh này càng là hút ngụm khí lạnh, hắn đã nhìn Lục Ly với cặp mắt khác rồi, hiện tại lại lần nữa khiến hắn mở rộng tầm mắt.

Chí cường giả không biết lửa màu đen khủng bố cỡ nào, chỉ biết một điều, nếu hắn bị lửa đen phủ lên chắc chắn sẽ bị đốt thành tro tàn.

Lửa khủng bố như vậy, Lục Ly chẳng những không chút sứt mẻ, ngược lại bị hắn thu lên? Vị này là cường giả Đại Viên Mãn hỏa hệ sao? Chí cường giả này chuyển sang hoài nghi phán đoán của bản thân.

Lửa màu đen rất ít, bị Lục Ly hấp thu hơn phân nửa thì không chui lên nữa, hắn đi hướng cánh cửa kia. Khoảnh khắc này, không hiểu sao chí cường giả cảm thấy ghen tỵ, cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn không vào được chỗ này, không ai biết bên trong có cái gì.

Hiện tại, Lục Ly đi vào!

Tức là, Lục Ly có thể được đến truyền thừa của Diễm Hoàng, có lẽ được đến chí bảo trong đó, thậm chí sở hữu binh khí, chiến giáp, pháp bảo của Diễm Hoàng.

Binh khí, chiến giáp không đáng tiền, quý giá nằm ở bên trong khắc họa đại đạo của cường giả Đại Viên Mãn, đây là bảo bối Chí Tôn!

Một cường giả Đại Viên Mãn chỉ sử dụng một món binh khí, một món chiến giáp. Bọn họ khinh thường luyện chế chiến giáp, thần binh ban cho võ giả khác, bởi vì khi bọn họ còn sống, không có võ giả nào có thể động vào người bọn họ muốn bảo hộ, ban binh khí, chiến giáp cho người đó làm gì?

Truyền thừa của Diễm Hoàng!

Trong mắt chí cường giả càng dày đặc đố kỵ, hắn trầm ngâm giây lát, bay lùi lại. Hắn nhất định phải báo cho điện chủ của Viễn Cổ Điện biết việc này, xem thử cường giả khác trong điện có thể đưa ra chính sách ứng đối nào không, làm sao bắt lấy Lục Ly? Hoặc là đi vào bên trong chia một chén canh, hoặc là trực tiếp hủy đi nơi này?

Két két!

Bên kia, Lục Ly đẩy ra cánh cửa, hắn chần chừ giây lát, một bước đạp vào trong, một luồng sáng trắng vụt qua, hắn phát hiện đã đến một tiểu sơn cốc, hắn đứng trong một thạch đình.

Rõ ràng thạch đình đã lâu năm, trên cột đá bám rêu phong. Trong này cũng không có bất cứ động vật, mãnh thú nào, cây xanh um tùm, không khí tươi mát, linh khí thiên địa rất dày đặc, cảnh sắc ưu mỹ, là một chỗ trang nhã.

- Hưm?

Ánh mắt Lục Ly xem xét bốn phía, rất nhanh lộ vẻ mặt kinh hãi, bởi vì hắn phát hiện vô số thần dược trong sơn cốc, đưa mắt nhìn đầy khắp nơi, ít nhất có trên trăm gốc.

Có thần dược là chuyện rất bình thường, không bình thường là năm tuổi của thần dược ở đây rất xa xưa. Lục Ly biết một gốc thần dược, thần quả treo trên đó vốn to cỡ ngón cái, nhưng thần quả ở đây thì to cỡ nắm tay.

- Thật Bát Diệp Phượng Chi, trời ạ, không lẽ những thần dược này cỡ mấy chục vạn năm?

Lục Ly lại nhận ra một loại thần dược, hắn nỗ lực nuốt nước miếng, sắc mặt ửng đỏ, mắt tỏa sáng. Có nhiều thần dược hắn không nhận biết, nhưng hắn phi thường xác định sau khi lấy mớ thần dược này ra ngoài, tùy tiện một gốc đều sẽ dẫn tới Thiên Loạn Tinh Vực náo động.

Nhiều thần dược như vậy, Lục Ly không lỗ mãng hái, hắn tiếp tục quan sát tình huống trong sơn cốc. Ở đây không có nhà tranh, nhà gỗ như trong tưởng tượng của hắn, trừ cái đình ra chỉ có thần dược và cổ thụ. Nơi này cũng không có ao nước, sơn cốc không lớn, nhìn sơ là có thể thấy hết.

Hắn thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân tra xét giây lát, theo sau còn khiến Huyết Linh Nhi tra xét khắp nơi, xác định trong sơn cốc không có nguy hiểm thì hắn hành động, hái mớ thần dược này.

Lục Ly hết sức cẩn thận hái tất cả thần dược, trong nhẫn không gian có rất nhiều bình ngọc, hộp ngọc hàng đầu, mớ thần dược đều được sắp xếp ổn thỏa, nếu không thì lãng phí.

- Một trăm hai mươi ba gốc, nếu như lấy ra bán sẽ được bao nhiêu Thiên Thạch?

Lục Ly âm thầm nghĩ, đương nhiên, hắn không thể nào bán thần dược quý trọng như vậy, tối đa lấy vật đổi vật. Thế lực hàng đầu chắc chắn sẽ không bán mớ báu vật này, chỉ trao đổi báu vật cùng cấp bậc.

Lục Ly dạo mấy vòng bên trong, xác định không có thần dược, hắn trở lại trong đình. Trong sơn cốc này chỉ có một tòa kiến trúc như vậy, kiến trúc này chắc chắn không tầm thường, Lục Ly định cảm ngộ xem thử chỗ này có cường giả Đại Viên Mãn để lại đạo ngân hay không.

Lục Ly ngồi xếp bằng giữa đình, thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng. Hắn ở đây bế quan ba ngày, đáng tiếc không thu hoạch được gì, nơi này cũng không có đạo ngân, không có cái gì, chỉ là một tòa thạch đình bình thường.

Hắn lắc đầu, đứng lên bước hướng rìa sơn cốc, bên kia có một cánh cửa đá ẩn hình, trước đó Lục Ly đã tra xét được, nơi này hẳn là lối vào ải tiếp theo.

Lục Ly đến bên ngoài cửa đá, đẩy thử thì không mở ra, hắn không dám bạo lực phá cửa, khiến Huyết Linh Nhi đi phá trận. Một cánh cửa pháp trận mà thôi, Huyết Linh Nhi tiêu phí nửa canh giờ liền phá mở.

Thần niệm tra xét bên trong, trong đó lại một mảnh hư vô, không có cái gì. Hắn chần chừ một lúc, thả ra Thần Long Biến, tiếp đó lắc người đi vào bên trong.

Một mảnh đen ngòm!

Sau khi đi vào, Lục Ly phát hiện bên trong tối đen, ở bên trong không cảm giác được gì, chỉ có thể cảm ứng được một mảnh đen ngòm. Hắn muốn vươn ra thần niệm, phát hiện thần niệm không cách nào tra xét. Hắn thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân nhưng vẫn không cảm giác được gì, trừ đen ngòm cái gì cũng không có, phạm vi tra xét bị thu hẹp nhiều.

- Huyễn trận?

Lục Ly nhướng mày, phía trước xuất hiện một huyễn trận, hiện tại lại xuất hiện huyễn trận, điều này không hợp lý. Hắn suy nghĩ một hồi động ý niệm, đi vào trong Pháp Giới.

Sau khi biết được có thể vào Pháp Giới thì Lục Ly yên lòng, hắn lại đi ra ngoài, vẫn xuất hiện trong thế giới hắc ám. Hắn có chút nghi hoặc, truyền âm cho Huyết Linh Nhi đi tra xét, thử xem có phải là tinh thần ý niệm hình thành ảo cảnh hay không.

Giây lát sau, Huyết Linh Nhi đáp lại:

- Chủ nhân, đây không phải là huyễn trận, hẳn là một loại pháp tắc kỳ dị hút tất cả ánh sáng ở đây, cũng phong ấn không gian này. Ta đã tra xét chỗ này, không có lối ra, cảm giác giống như một không gian hoàn toàn phong kín.

- Cái gì?

Bình Luận (0)
Comment