Lục Ly kinh hãi, nếu nơi này thật sự hoàn toàn phong kín thì sao hắn ra ngoài? Hắn xác định nơi này không nguy hiểm thì chậm rãi đi lại, quả nhiên không đi quá xa, hắn liền đụng phải vách tường.
Ầm!
Hắn tùy ý dùng nắm đấm đánh một cái, vách đá khẽ run lên, thần văn rõ ràng dao động nhưng không có chút tia sáng, nơi này càng giống như một cái cũi.
Lục Ly theo vách tường lần mò một vòng, phát hiện đại điện này không lớn, chỉ có phạm vi nghìn trượng, bốn phía đều là tường đá màu đen, chỗ này là một lao tù kín.
Ầm ầm ầm!
Lục Ly sử dụng năng lượng trong cơ thể, còn thả ra Thần Long Biến, đột nhiên đánh hướng bốn phía, thần văn trên vách tường này rất cường đại, Lục Ly không cách nào phá vỡ. Hơn nữa cảm giác thần văn không dao động, thần văn này rõ ràng mạnh vượt sức tưởng tượng.
Huyết Linh Nhi còn đang tra xét, Lục Ly hỏi thăm:
- Có thể phá vỡ thần văn nơi này không?
Huyết Linh Nhi không trả lời, chờ đợi nửa canh giờ nàng mới truyền âm nói:
- Chủ nhân, nơi này rất phức tạp, hoặc nên nói... nơi này không phải thần văn thuần túy. Trong này có một loại pháp tắc đạo ấn, cho nên cho dù ta phá mở thần văn, ngươi cũng ra không được!
- Cái gì?
Lục Ly vốn không để ý nhiều, nghe Huyết Linh Nhi nói lời này thì ngây ra, chẳng lẽ hắn phải bị nhốt chết ở đây sao?
Trong đời Lục Ly đi vào rất nhiều bảo địa, phá giải nhiều cửa ải khó, đôi khi bị nhốt, nhưng Lục Ly luôn đều rất tự tin, hắn tin tưởng chính mình có thể đi ra ngoài, tin tưởng chính mình có thể phá giải tất cả vấn đề khó khăn.
Cho nên ban đầu hắn không thật sự để bụng nơi này, chủ yếu là Huyết Linh Nhi cho hắn niềm tin vô biên. Ở trong lòng Lục Ly, Huyết Linh Nhi hiểu rõ thần văn đã đến cảnh giới Tông Sư. Cho dù thời gian ngắn không cách nào phá giải, cho Huyết Linh Nhi một khoảng thời gian nhất định có thể phá giải.
Hiện tại Huyết Linh Nhi nói cho hắn không còn cách nào phá giải, thứ này không chỉ riêng là thần văn, còn có pháp tắc đạo ấn, bởi vậy Huyết Linh Nhi không phá được. Bản thân Lục Ly cũng phá không được, đây chính là cường giả Đại Viên Mãn bố trí, cảm ngộ pháp tắc, chân ý của Lục Ly cực kỳ khó phá giải nó.
Quan trọng nhất là nơi này hoàn cảnh quá kém, hoàn toàn đen ngòm, hơn nữa không gian chật hẹp, nếu là võ giả khác giả ở bên trong, e rằng chừng mấy chục năm sẽ phát điên tự sát.
Lục Ly có Pháp Giới, có thể không cần đối diện hoàn cảnh này, vấn đề là hắn không thể nào ở trong Pháp Giới suốt đời đúng không? Đến lúc đó hắn vẫn sẽ nổi điên.
Lục Ly lắc người đi vào trong Pháp Giới, cưỡng ép chính mình tỉnh táo lại, hoảng loạn và nghĩ ngợi lung tung không thay đổi được cái gì, chỉ có bình tĩnh mới tìm được đường ra.
Lục Ly ngồi xếp bằng năm ngày trong Pháp Giới, đã bình tĩnh lại, mấy ngày nay hắn có phân tích đôi chút. Lao tù này chắc chắn là có cơ hội phá giải, chỉ cần hiểu thấu pháp trận đạo ấn chứa trong vách tường thì có cơ hội đi ra ngoài.
Hắn lắc người xuất hiện trong lao tù, bước tới gần vách tường, dán sát vách tường bắt đầu cảm ứng. Hắn thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân đi cảm ứng thứ trong vách tường, thần niệm không thể tra xét chỗ này, nhưng Đại Đạo Chi Ngân vẫn có thể cảm ứng được một vài thứ.
Lục Ly dùng tâm cảm ứng, cảm ứng suốt nửa tháng, trong đầu hắn mơ hồ xuất hiện một vài thứ, đó là từng mảnh phù văn, thoạt trông phù văn rất quái dị.
Những phù văn đan xen nhau, khắc họa trong vách tường, bên trong còn có trận văn, Lục Ly lờ đi, hắn trọng điểm tham ngộ những phù văn kia. Lục Ly đứng lên đi hướng vách tường khác, tham ngộ từng bức tường, ghi chép lại những phù văn này.
Mất vài tháng trời, Lục Ly cảm ứng tất cả phù văn, trong đầu hắn cũng hình thành một bức tranh, bức tranh rất huyền diệu, giống hình trời sao lộng lẫy, tràn ngập áo nghĩa thần bí mà lại huyền bí.
Lục Ly tham ngộ, nơi này đặc biệt tối đen, cũng đặc biệt yên tĩnh, tham ngộ tại đây cực kỳ nhanh. Lục Ly vứt bỏ hết thảy tạp niệm bắt đầu bế quan.
Ở đây thời gian trôi qua cực kỳ nhanh, nháy mắt ba tháng đã qua, nhưng Lục Ly không có cảm ngộ quá lớn, bức tranh này rất huyền diệu, hắn xem không hiểu, nhìn không thấu.
Hắn suy nghĩ một hồi đi vào trong Pháp Giới, tiếp tục tham ngộ trong Pháp Giới. Dù sao hắn đã nhớ kỹ chữ, ghi nhớ trong óc, đổi nơi khác tu luyện cũng giống như vậy, đổi một loại hoàn cảnh có lẽ sẽ có thu hoạch khác.
Ở trong Pháp Giới lại lần nữa bế quan ba tháng, Lục Ly vẫn không có thu hoạch. Chữ viết này lung tung bay bổng, Lục Ly nhìn không thấu, hoàn toàn xem không hiểu, không rõ ràng những nét chữ này đại biểu cho cái gì.
- Ngủ!
Lục Ly ngả đầu ngủ luôn, mặc kệ mọi chuyện, trong khoảng thời gian này tinh thần của hắn mệt mỏi, trạng thái tinh thần cực kỳ kém, có tiếp tục tham ngộ cũng vô nghĩa.
Ngủ ba, bốn ngày sau, Lục Ly lại xuất hiện trong cái cũi, tiếp tục tham ngộ. Lần này hắn đi vào trạng thái Mộng Huyễn Chi Cảnh, quên thời gian, quên mọi thứ bên ngoài, chỉ lo tiềm tâm tham ngộ.
Khi tham ngộ như vậy, Lục Ly hoàn toàn không biết thời gian, cho nên qua cực kỳ nhanh.
Nháy mắt đã hơn ba năm, hôm nay Lục Ly mở mắt ra.
- Hộc hộc!
Lục Ly thở hắt ra một hơi dài, mất gần bốn năm, hắn rốt cuộc phá giải pháp tắc đạo ấn ở đây, tuy rằng hắn không xác định trăm phần trăm, nhưng ít nhất có một ít nắm chắc.
Hắn đứng lên, bước đến bên cạnh một bức tường, sau đó vươn một bàn tay ra dán vách tường, năng lượng kỳ dị từ trong người hắn rót vào trong tường. Lục Ly khống chế năng lượng đi vào những nét chữ, theo sau thúc đẩy năng lượng khiến những nét chữ chậm rãi di động.
Năng lượng và nét chữ đều là hư thể, có thể di chuyển trên vách tường, Lục Ly khống chế chúng nó di động, tổ hợp thành một bức tranh khác.
Không sai!
Lục Ly cho rằng nơi này hình thành ánh kiếm cũi là vì có một bức trận đồ kỳ dị, chỉ cần thay đổi trận đồ thì pháp trận đạo ấn ở đây sẽ mất đi hiệu lực.
Đương nhiên, đây là suy đoán của Lục Ly, có hữu dụng hay không phải xem số phận.