Hắn cũng không biết tại sao sẽ có cảm giác như thế, bỗng dưng không còn thú vui gì, không hiểu sao hơi thở sinh mệnh trên người chậm rãi biến mất, đó là lý do tại sao Lục Ly biến thành tượng đá.
Lại lần nữa qua hai tháng, Lục Ly hoàn toàn biến thành tượng đá, Lục Ly hoàn toàn biến thành thạch điêu, trên người đã không có bất cứ hơi thở. Nếu có cường giả đi tra xét sẽ phát hiện thân thể của hắn không còn dấu hiệu sinh mệnh, linh hồn lắng xuống.
Huyết Linh Nhi rất sốt ruột, không chỉ riêng là Huyết Linh Nhi, còn có Quỷ Đạo Nhân. Cả hai có liên kết tinh thần với Lục Ly, cho nên có thể cảm giác được hơi thở sinh mệnh của Lục Ly không ngừng yếu đi. Huyết Linh Nhi đã cố gắng thử, không ngừng truyền âm cho Lục Ly, nhưng Lục Ly không có bất cứ đáp lại.
- Xong rồi, xong rồi!
Trong Thần Khí không gian của Lục Ly, Quỷ Đạo Nhân đi tới đi lui, hắn cảm giác hơi thở sinh mệnh cúa Lục Ly càng lúc càng yếu, linh hồn dần lắng xuống. Quỷ Đạo Nhân là hồn nô của Lục Ly, nếu Lục Ly chết rồi, vậy hắn cũng không sống được.
- Tình huống gì?
Tử Hề tò mò hỏi:
- Lục ca ca xảy ra chuyện?
- Ừm!
Quỷ Đạo Nhân kể lại tình huống mình cảm giác được, trên khuôn mặt nhỏ của Tử Hề xuất hiện một chút nghiêm túc.
Lục Ly chết rồi, Quỷ Đạo Nhân sẽ chết. Tử Hề cũng sẽ bị nhốt trong Thần Khí không gian suốt đời, chết già ở đây. Trừ phi nàng nghĩ biện pháp luyện hóa ngược Thần Khí không gian này, hoặc là cảnh giới sức chiến đấu tăng lên, trực tiếp phá hủy Thần Khí không gian, hơn nữa sống sót trong không gian vặn vẹo.
Tuy Quỷ Đạo Nhân sốt ruột nhưng không có bất cứ biện pháp, Tử Hề cũng hết cách, cho dù bọn họ nghĩ biện pháp cũng ra không được. Chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, hy vọng Lục Ly đừng xảy ra chuyện.
Lại lần nữa qua hai tháng, Quỷ Đạo Nhân đã hoàn toàn tuyệt vọng, bởi vì linh hồn, hơi thở của Lục Ly càng lúc càng yếu, cơ hồ không thể nghe thấy.
Hôm nay, Quỷ Đạo Nhân đột nhiên cảm giác linh hồn, hơi thở của Lục Ly đột nhiên bắt đầu biến mạnh, hơn nữa tốc độ cực kỳ nhanh, hơi thở sinh mệnh của Lục Ly cũng dần mạnh lên.
Huyết Linh Nhi mừng rỡ, Lục Ly sống lại, hơi thở sinh mệnh của Lục Ly tăng lên vùn vụt, linh hồn cũng thức tỉnh, nửa canh giờ sau Lục Ly mở mắt ra.
- Hộc hộc!
Lục Ly thở hắt ra, nghĩ mà sợ xoa mặt. Lục Ly cảm giác đã dạo một vòng quỷ môn quan, đạo vận ẩn chứa trong phù điêu này quá đáng sợ, im hơi lặng tiếng ảnh hưởng hắn, khiến hắn suýt chút chết ở nơi này.
- Trong phù điêu này ẩn chứa không phải đạo ngân, mà là đạo của Diễm Hoàng!
Lục Ly rất khẳng định nói, phù điêu này giống như một tấm bia đá mà hắn đã xem trong Tầm Long tổ địa, trong bia đá cũng ẩn chứa đạo của một chí cường giả.
- Đạo của Diễm Hoàng là đạo gì?
Lục Ly rũ mi mắt suy nghĩ:
- Sinh tử đạo? Hay luân hồi đạo? Hoặc là tịch vô đạo? Tử vong đạo?
Lục Ly ngẫm nghĩ, hắn tin tưởng nếu hắn tiếp tục tham ngộ thì có khả năng nhất định sẽ tham ngộ ra loại đạo này. Nhưng hắn không có tiếp tục tham ngộ, bởi vì hắn có chút sợ, hơi không thích đạo của Diễm Hoàng.
Đương nhiên, loại đạo này có thể làm phụ trợ, trợ giúp hắn tham ngộ đạo của chính mình, Lục Ly có chút cảm ngộ từ đạo của Diễm Hoàng, phỏng chừng sẽ ảnh hưởng đến hắn trong mai sau.
Sinh tử chi đạo!
Xem thấu sống chết trong đạo của Diễm Hoàng, Diễm Hoàng không phải chết vì hao hết thọ nguyên. Lục Ly suy đoán rất có thể là tự sát. Hoặc nên nói là Diễm Hoàng muốn dùng cái chết của mình nghiệm chứng đạo của mình có chính xác hay không.
Rất rõ ràng, Diễm Hoàng hoàn toàn chết đi, biến mất khỏi thế giới này, cho nên đạo của Diễm Hoàng ở trong mắt Lục Ly là không có ý nghĩa gì.
Lục Ly còn không muốn chết, có quá nhiều người mà hắn muốn thủ hộ, có rất nhiều điều hắn muốn làm, hắn tự nhiên sẽ không tự sát chứng đạo. Cho nên vào phút cuối, ý thức sâu tận bên trong linh hồn của Lục Ly bộc phát dục vọng cầu sinh khiến hắn tỉnh lại, khiến hắn sống lại.
- Ghi nhớ!
Lục Ly lấy ra dao nhỏ và khúc gỗ ghi chép phù điêu này. Hắn không muốn tham ngộ sinh tử đạo, nhưng hắn muốn tham khảo vài thứ ở bên trong, giờ phút này sao chép lại, về sau lúc hắn chứng đạo có lẽ sẽ có một ít trợ giúp.
Tiêu phí năm ngày trời, Lục Ly hoàn mỹ sao chép phù điêu này, tuy rằng chỉ có hình, không có thần, nhưng nhìn phù điêu có thể gợi nhớ chút ký ức trong đầu, lúc hắn tham ngộ sẽ nhớ lại.
- Đi!
Lục Ly không dám nhìn lâu, sợ bị kéo vào, hắn truyền âm cho Tử Hề và Quỷ Đạo Nhân, sau đó đẩy cửa đi vào tầng tiếp theo. Lục Ly cảnh giác cao độ, sợ tầng khác có vấn đề.
Một luồng sáng trắng lóe lên, Lục Ly xuất hiện trong một tiểu điện, hắn nhìn lướt qua thoáng chốc mừng rỡ, tiểu điện này có ba hành lang, ở góc còn có một tế đàn truyền tống, rất có thể là đường đi ra ngoài.
- Đi!
Xác định tiểu điện này không có nguy hiểm, Lục Ly cơ hồ không có bất cứ do dự, khiến Huyết Linh Nhi đi phá giải tế đàn truyền tống, hắn không muốn ở lại chỗ quỷ quái này nữa, chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Bính Lộc rất buồn bực!
Hắn là chí cường giả truy sát Lục Ly. Sau khi Lục Ly vào Địa Ngục Hỏa Điện, hắn lập tức quay trở về Viễn Cổ Điện, báo cho hai cường giả Đại Viên Mãn biết sự tình.
Nhưng mà!
Hai Đại Viên Mãn không để bụng, cũng không muốn hủy đi Diễm Hoàng Mộ. Đối với bọn họ thì hủy Diễm Hoàng Mộ là tội nghiệt, Diễm Hoàng Mộ tương đương với một chỗ bảo địa, một chỗ bảo địa có thể khiến hậu nhân nổi lên, Bên trong chắc chắn có đạo vận mà Diễm Hoàng để lại, còn có chí bảo.
Thế giới này có rất nhiều loại mộ địa này, đây không chỉ riêng là mộ địa. Những cường giả này để lại này mộ địa có ngụ ý rất lớn, kỳ thực là vì để lại truyền thừa, truyền thừa báu vật và đạo của mình.
Bọn họ có gia tộc của mình, đạo và báu vật đều có thể truyền thừa tiếp, bọn họ thông cảm cho những chí cường giả không có hậu nhân. Cả đời những người đó vấn đạo, chuyên tâm. Không có hậu nhân, không có bằng hữu, trước khi chết tự nhiên không muốn chính mình cứ như vậy im hơi lặng tiếng rời đi, muốn truyền thừa những gì mình học được cả đời, và cả báu vật tiếp tục kéo dài.