Một võ giả áo đen hỏi:
- Các hạ có chuyện gì quan trọng?
Lục Ly thấy bọn họ không quá cảnh giác thì thầm nắm chắc, mở miệng hỏi:
- Nơi này là thương hội à? Ta muốn mua một vài thứ.
Võ giả áo đen sâu kín hỏi:
- Các hạ muốn mua cái gì?
Lục Ly cười khẽ nói:
- Ta có dư Thiên Thạch, muốn mua cái gì tùy vào chỗ các ngươi bán cái gì.
- Chuyện đó dễ nói!
Võ giả áo đen mỉm cười nói:
- Chỉ cần các hạ có Thiên Thạch, chỗ chúng ta chắc chắn có thể khiến các hạ vừa lòng, thỉnh!
Lục Ly đi theo vào, bước qua một cánh cửa ngầm, bên trong xuất hiện một đại điện tường vàng dát ngọc, bên trong cũng có rất nhiều võ giả, Thánh Hoàng đầy khắp nơi.
Bên trong cũng có rất nhiều cửa hàng, còn có một ít võ giả bày hàng. Thương hội này hẳn là có vật phẩm bán ra, cũng cung cấp chỗ cho võ giả khác tự do giao dịch tại đây, bọn họ lấy phí thủ tục.
Lục Ly đi dạo một vòng, đều là một ít thần dược, thần tài, báu vật, hắn không phải đến mua mấy thứ này. Hắn đi dạo một vòng rồi đi vào một cửa hàng, nơi này cũng không bày đặt thương phẩm, chỉ có một lão già ở đây ngồi xếp bằng.
- Khách quan muốn cái gì?
Lão già rất khách khí hỏi thăm, Lục Ly hỏi:
- Ta muốn mua một số thứ bên ngoài không thể bán, chỗ của ngươi có không?
- Ha ha!
Lão già cười khẽ, đứng lên đi hướng bên trong, Lục Ly đi theo vào.
Lão nhân vào trong, mở ra thần văn, hỏi thăm:
- Khách quan muốn cái gì cứ việc nói thẳng, chỗ của ta chuyên bán bảo bối bên ngoài không có.
Lục Ly nói thẳng:
- Lệnh bài đi vào Thần Khải Thành!
Lão nhân nhướng mày, lắc đầu nói:
- Thứ này khó kiếm, mỗi một tấm lệnh bài đều có hơi thở linh hồn đối ứng. Ngươi lấy lệnh bài của võ giả khác, vào thành sẽ lập tức bị phát hiện, tiếp đó bị giết chết.
Lục Ly có chút không hiểu hỏi thăm:
- Tại sao Thần Khải Thành nghiêm khắc như vậy? Thành trì khác không như thế.
Lão già giải thích:
- Khoảng thời gian trước tiểu chủ thường khai chiến, cho nên quân địch cử rất nhiều thám báo gian tế tiến vào, còn không kiêng nể gì phá hư trong thành. Điều này khiến tiểu chủ phi thường nổi nóng, hạ lệnh võ giả bình thường không được đi vào trong thành. Có thể giữ lệnh bài đều là mạch của tiểu chủ, không có lệnh bài không được đi vào.
Lục Ly tò mò hỏi:
- Tiểu chủ... là Lục Tiểu Bạch sao?
Lão nhân sầm mặt xuống, lạnh lùng nói:
- Thỉnh tôn trọng tiểu chủ của chúng ta một ít, đây là con một của Đông Cảnh Chi Vương chúng ta, bản thân có sức chiến đấu siêu mạnh, là tiểu chủ của Đông Cảnh chúng ta, vương tương lai. Nếu ngươi không tôn trọng tiểu chủ nhà ta thì mời ra ngoài.
- Xin lỗi!
Lục Ly chắp tay nói:
- Ta không có ý bất kính, ta vào thành cũng không có ý gì khác, chỉ muốn đi vào nhìn xem, tìm một bằng hữu cũ. Các hạ cần bao nhiêu Thiên Thạch cứ nói.
- Năm nghìn ức!
Lão già mở miệng, rất không khách khí:
- Hơn nữa ngươi chỉ có thể ở yên bên trong một tháng, trong một tháng nhất định phải đi ra, bởi vì lệnh bài này chỉ có thể kéo dài một tháng. Không có lệnh bài, ngươi sẽ bị giết chết.
- Một tháng?
Lục Ly sắc mặt có chút khó xem, năm nghìn ức không tính cái gì, chủ yếu là chỉ có thời gian một tháng, nếu trong một tháng hắn không thấy Tiểu Bạch? Vậy là năm nghìn ức Thiên Thạch đổ sông đổ biển rồi?
- Được!
Lục Ly bất đắc dĩ thở dài, năm nghìn ức thì năm nghìn ức, hắn nhất định phải đi vào trong thành một chuyến, nếu không thì hắn căn bản không có cơ hội đi vào trong thành. Thương nghị xong, Lục Ly trả trước hai nghìn ức Thiên Thạch, lão già khiến Lục Ly chờ đợi. Bọn họ sẽ có võ giả chuyên nghiệp chế tạo lệnh bài, đến lúc đó cần hơi thở linh hồn của Lục Ly.
Thừa dịp trong khoảng thời gian này, Lục Ly hỏi thăm:
- Các ngươi có tranh vẽ của Lục Tiểu Bạch đại nhân không? Kẻ hèn này vô cùng kính ngưỡng Lục đại nhân, muốn xem phong thái anh vĩ của người.
- Không có!
Lão già trong mắt vụt qua một chút tia sáng lạnh nói:
- Không lẽ các hạ là gian tế của quân địch? Cố ý vào Thần Khải Thành tìm hiểu tình báo?
- Ha ha, lão trượng nói đùa!
Lục Ly xòe tay nói:
- Ta nghĩ nếu là kẻ địch của Lục đại nhân thì sẽ có tranh vẽ, tình báo cụ thể về Lục đại nhân, còn cần tìm hiểu sao?
Lão nhân nghe vậy thấy có lý, hừ lạnh một tiếng nói:
- Tiểu chủ là một trong những vương giả mà chúng ta tôn kính nhất, cho nên chúng ta không hy vọng ngươi hỏi thăm nhiều về tình huống của tiểu chủ. Nếu vào thành mà ngươi tìm hiểu về tiểu chủ như vậy, ta bảo chứng ngươi sống không qua một ngày.
Lục Ly có chút đau đầu, vốn muốn tìm hiểu tình huống của Lục Tiểu Bạch để xác định có phải là Tiểu Bạch không. Nếu như có thể xác định Lục Tiểu Bạch là Tiểu Bạch, vậy hắn trực tiếp bay đến thành bên trên thành trì, trực tiếp rống to Tiểu Bạch đi ra.
Xem ra Lục Tiểu Bạch uy vọng rất cao, võ giả trong lãnh địa đều rất tôn kính hắn, kính yêu phát ra từ tận đáy lòng. Muốn tìm hiểu tình huống của hắn e rằng có chút khó khăn, chỉ có thể đi vào thành tìm cơ hội có thể gặp mặt một lần hay không.
Lục Ly tin tưởng chỉ cần cho hắn thấy mặt của Lục Tiểu Bạch thì hắn liền có rất lớn nắm chắc xác định có đúng là Tiểu Bạch, Tiểu Bạch đi theo hắn nhiều năm, hắn quá quen thuộc hơi thở của Tiểu Bạch. Hắn tin tưởng chỉ cần là Tiểu Bạch, chắc chắn có thể nhận ra hắn.
Lục Ly không dám hỏi thăm nhiều, sợ lão già này hiểu lầm, đến lúc đó không cho hắn lệnh bài vào thành. Lục Ly ngồi xếp bằng tại đây, chờ nửa ngày sau, một võ giả tiến vào, ném cho Lục Ly một tấm lệnh bài. Lão già này khiến Lục Ly đi luyện hóa lệnh bài, như vậy lệnh bài mới có hơi thở linh hồn của Lục Ly.
- Được rồi!
Chờ Lục Ly luyện hóa xong, lão già dặn dò:
- Lệnh bài kia chỉ có thể ở yên bên trong một tháng, nếu trong một tháng ngươi không ra thì tương đương tự tìm đường chết, thậm chí... chúng ta sẽ tố cáo ngươi!
- Biết rồi!
Lục Ly thanh toán số Thiên Thạch còn lại, lão già kia lại lần nữa dặn dò:
- Ở trong thành đừng xằng bậy, cũng không cần đi tìm hiểu tình báo, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả!
- Biết!