Thánh Hoàng hậu kỳ kia cười khẩy nói:
- Bổn tọa đứng ở đây, nếu ngươi có thể giết chết ta, bổn tọa sẽ khiến bọn họ thả ngươi đi vào nội thành, như thế nào?
Vù vù vù!
Bên này náo nhiệt dẫn tới rất nhiều võ giả chú ý, một ít võ giả đi tới gần, còn có rất nhiều thần niệm vươn ra.
Lục Ly phát hiện trong nội thành có vài luồng thần niệm quét đến, đều là chí cường giả. Đáng tiếc không có hơi thở mà hắn quen thuộc, Lục Tiểu Bạch cũng không có vươn ra thần niệm.
Lục Ly lạnh lùng cười, lớn tiếng nói:
- Trong thành có thể động võ sao? Ta giết ngươi, cường giả trong thành các ngươi sẽ không nổi giận sao?
- Nào nào, nhào vô!
Thánh Hoàng hậu kỳ ngoắc ngón tay nói:
- Chỉ cần ngươi có thể giết chết ta, đám huynh đệ chúng ta bảo đảm cho ngươi đi vào nội thành, các cường giả đại nhân trong thành chắc chắn cũng sẽ không so đo.
- Ngươi nói thì ta không tin!
Lục Ly ngạo nhiên nói:
- Để một đại nhân vật trong nội thành các ngươi đi ra bảo chứng cho ta thì ta sẽ ra tay. Hơn nữa nếu ta không giết chết ngươi, ta cam nguyện chịu chết, cá hay không?
Lời của Lục Ly dẫn tới bốn phía một mảnh xáo động, Lục Ly là chán sống sao? Một cấp Đế dám can đảm khiêu chiến Thánh Hoàng hậu kỳ? Nếu Lục Ly không phải muốn chết thì chắc chắn có chỗ dựa vào.
Nụ cười trên mặt mười Thánh Hoàng đông lại, nhưng lời đã thốt ra, nhiều võ giả trong thành đều chú ý cảnh này, sao Thánh Hoàng hậu kỳ này có thể lùi bước?
Vấn đề ở chỗ Lục Ly cần một chí cường giả đi bảo chứng, chẳng lẽ hắn phải đi mời một chí cường giả đứng ra làm bảo đảm?
Thánh Hoàng hậu kỳ chỉ có thể hừ lạnh một tiếng nói:
- Không cần bảo đảm gì cả, ngươi và ta ra khỏi thành đánh một trận là được, ngươi có thể đánh chết bổn tọa thì chúng ta cho ngươi vào nội thành!
- Tốt!
Lục Ly trầm giọng quát, theo sau bước nhanh ra ngoài thành, Thánh Hoàng ngẫm nghĩ rồi lao ra ngoài. Thủ vệ nội thành và mấy Thánh Hoàng đi ra, trong thành còn có vô số võ giả đi theo xem náo nhiệt.
Một cấp Đế khiêu chiến một Thánh Hoàng hậu kỳ, loại chuyện này thật đúng là ít thấy, đặc biệt là cấp Đế này còn nói đến từ Vân Vương Thành? Dù sao ở trong thành ăn không ngồi rồi, chẳng bằng ra ngoài xem xiếc thú.
Một đám võ giả xông ra ngoài, ngoài thành rất nhanh tụ tập mấy vạn võ giả, còn có thám báo, võ giả vốn ở bên ngoài khi thấy tình huống nơi này thì xúm lại.
Thánh Hoàng hậu kỳ đứng ngạo nghễ giữa không trung, lạnh lùng nhìn Lục Ly nói:
- Bổn tọa nhường cho ngươi công kích ba lần trước, miễn cho nói Thần Khải Thành ta khi dễ ngươi!
- Tốt!
Lục Ly cười cười, theo sau cả người bay lên, chậm rãi bay hướng Thánh Hoàng hậu kỳ. Thánh Hoàng hậu kỳ không né, người dâng lên một vòng sáng màu vàng đất, ngạo nhiên đứng ở giữa không trung.
Bộ dạng này của hắn giống như con sư tử đực nhìn con dê húc sừng lao về phía mình. Đây là cảm giác của vô số quân sĩ xung quanh, bọn họ thấy cảnh này càng giống màn kịch, kịch xiếc khỉ.
Lục Ly chậm rãi bay đi, mãi khi đến trước mặt Thánh Hoàng hậu kỳ trăm trượng hắn còn chưa ngừng, hơn nữa cũng không công kích, tiếp tục bay tới trước. Võ giả ở gần vây xem chớp chớp mắt thấy ngại giùm, chẳng lẽ Lục Ly muốn giống như mụ đàn bà chanh chua đấm ngực Thánh Hoàng hậu kỳ?
Thánh Hoàng hậu kỳ cũng không cho là đúng, cười tủm tỉm nhìn Lục Ly. Chờ Lục Ly ra tay, đừng nói trăm trượng, e rằng khoảng cách một trượng thì khi Lục Ly ra tay hắn cũng có thể dễ dàng tránh đi.
Tám mươi trượng, năm mươi trượng, mười trượng!
Lục Ly đã gần trong gang tấc, giây tiếp theo sẽ gần sát Thánh Hoàng hậu kỳ, vào thời khắc này hắn cũng rốt cuộc động. Đôi mắt của hắn bắn ra hai tia sáng, chợt lóe rồi chui vào Thánh Hoàng hậu kỳ, sau đó Lục Ly lắc người, trong tay sáng lên tia sáng Hủy Diệt Thần Dịch, vỗ nhẹ vào vòng sáng màu vàng.
Bùm!
Vòng sáng màu vàng nổ tung, Hủy Diệt Thần Dịch trong tay Lục Ly biến mất, hắn bóp cổ Thánh Hoàng hậu kỳ, tay hơi sáng lên ánh sáng đen, nếu hắn mà gồng sức thì cổ của Thánh Hoàng hậu kỳ này sẽ gãy.
- A...
Công kích của Lục Ly chỉ trong một giây, rất nhiều võ giả còn chưa phản ứng lại, tay của Lục Ly đã bóp cổ Thánh Hoàng hậu kỳ này. Giây phút này, Thánh Hoàng hậu kỳ cũng tỉnh táo lại, hắn cảm thụ được nguy cơ trí mạng truyền đến từ bàn tay kia, thoáng chốc hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
- Đừng nhúc nhích lung tung!
Giọng Lục Ly lạnh băng vang lên, hắn nói:
- Ta có thể dễ dàng phá vỡ phòng ngự của ngươi thì tự nhiên cũng có thể dễ dàng bóp nát cổ, đầu của ngươi. Không cần chất vấn sức chiến đấu của ta, ta đã giết nhiều võ giả cấp bậc cỡ như ngươi, ta từng giết một cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn!
Xôn xao!
Bốn phía thoáng chốc vang lên một mảnh xáo động, nếu vừa rồi Lục Ly không lộ ra chiêu này, e rằng tất cả sẽ cho rằng Lục Ly đang nói giỡn, hiện tại mọi người cảm giác hình như là thật.
Một cấp Đế đều có thể ngay mặt giây giết Thánh Hoàng hậu kỳ thì cũng có khả năng đánh chết cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn.
Vèo!
Cơ thể Lục Ly lui về phía sau nghìn trượng, đứng sừng sững ở giữa không trung, theo sau bên ngoài thân thể của hắn rực cháy lửa màu đen, sóng nhiệt khủng bố khiến võ giả bốn phía kinh hoàng lùi nhanh, trong mắt đều là vẻ hoảng sợ, tựa như trông thấy một lệ quỷ.
Lục Ly nhìn chung quanh, ngạo nhiên nói:
- Bây giờ ta có tư cách vào nội thành chưa? Đã có tư cách bái kiến Lục Tiểu Bạch đại nhân chưa?
Lửa màu đen!
Còn là lửa khiến vô số Thánh Hoàng đều vô cùng kiêng kỵ, trong lòng nổi lên nguy cơ trí mạng. Điều này khiến tất cả võ giả nhớ đến tin đồn nghe được trong thời gian gần đây, nhớ đến một cường giả.
Hỏa Ma!
Trông thấy lửa này, rất nhiều võ giả đều xác định không sai, xem ra tin đồn là thật, lửa này đốt chết cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn là đúng rồi. Nơi đây cũng ẩn giấu một ít cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, bọn họ cảm giác nếu bị lửa đánh trúng thì phải chết.