Lục Ly có năng lực giết cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, nhưng không đại biểu hắn có tư cách bái kiến Lục Tiểu Bạch. Khi Lục Ly hét ra câu như vậy, kết hợp ván cược lúc trước, ngược lại toát ra khí thế.
Đáng tiếc Thánh Hoàng hậu kỳ này không thể tự làm chủ, thậm chí gây lớn chuyện như vậy nhưng hắn không có tư cách thả Lục Ly đi vào nội thành. Lỡ như Lục Ly là thích khách do quân địch phái tới, dùng lửa đen đốt chết Lục Tiểu Bạch thì sao?
Sắc mặt Thánh Hoàng hậu kỳ lúc xanh lúc trắng, cảm giác chính mình không chỉ biến thành một tên hề mà còn tiến lùi khó khăn, không biết làm sao.
Oong!
Vào thời khắc này, giữa không trung dao động, một lão nhân râu dài màu nâu xuất hiện ở giữa không trung.
Khi lão nhân xuất hiện, Thánh Hoàng hậu kỳ kia và nhiều quân sĩ lập tức quỳ một gối xuống, trầm giọng quát:
- Tham kiến Vũ đại nhân!
Vũ đại nhân này hẳn là một con tiên thú, thú uy trên người rất nặng, Lục Ly đối diện với hắn, Vũ đại nhân cũng nhìn Lục Ly, hắn mở miệng hỏi:
- Các hạ đến từ Vân Vương Thành? Đến bái kiến tiểu chủ nhà ta có chuyện gì quan trọng?
Lục Ly suy nghĩ một hồi, nói:
- Các hạ chờ một chút!
Hắn lấy ra giấy bút, viết vẽ, tài vẽ của hắn khá tốt, đầu tiên là vẽ một con tiểu thú, nét vẽ sống động, giống hệt Tiểu Bạch. Sau đó Lục Ly vẽ bối cảnh, là Địch Long bộ lạc, còn vẽ hình của hắn, vẽ Lục Linh. Lục Ly chỉ mất ba nén nhang đã vẽ xong, tuy rằng có chút đơn sơ, chi tiết không đủ hoàn thiện, nhưng nhìn thoáng qua sẽ nhận ra hắn và Tiểu Bạch.
Lục Ly cuộn bức tranh lại bỏ vào một cái hộp, ném cho Vũ đại nhân, nói:
- Thỉnh vị đại nhân này hỗ trợ giao cho Lục Tiểu Bạch đại nhân, hắn xem xong sẽ hiểu, tự nhiên sẽ hạ lệnh khiến ta đi vào.
- Ồ?
Mắt Vũ đại nhân lóe tia sáng, không lập tức đi vào, mà là hỏi:
- Các hạ quen tiểu chủ nhà ta?
Trong lòng Lục Ly thật ra đã có tám phần nắm chắc Lục Tiểu Bạch là Tiểu Bạch, tự nhiên gật đầu nói:
- Ta và Lục Tiểu Bạch là quen biết cũ, là bằng hữu rất tốt! Hắn xem cái hộp tự nhiên sẽ đi ra nhận ta!
- Tốt!
Vũ đại nhân gật đầu nói:
- Hy vọng các hạ không cần lừa gạt bổn tọa, nếu không thì tiểu chủ tức giận, bổn tọa chỉ có thể tính sổ với các hạ!
Lục Ly nhẹ gật đầu, Vũ đại nhân lắc người bay đi vào. Bên ngoài, một đám võ giả đều bắt đầu châu đầu ghé tai nghị luận. Chưa từng nghe Lục Tiểu Bạch có bằng hữu gì, Hỏa Ma mới nổi tiếng gần đây thôi, sao có quen biết với Lục Tiểu Bạch được?
Mấu chốt nhất là Lục Ly nói hắn đến từ Vân Vương Thành, Đông Cảnh và Nam Cảnh là đối địch, năm xưa Đông Cảnh giết vào Nam Cảnh, Vân Vương Thành suýt chút bị san bằng, vô số cường giả Vân gia bị đánh chết, Lục Tiểu Bạch sao có thể quen biết với võ giả của Vân gia được?
Chúng cường giả đều lặng lẽ chờ đợi, chờ đợi Lục Tiểu Bạch đáp lại. Vũ đại nhân đi vào, chờ nửa canh giờ đều không tin tức. Lục Ly có chút buồn bực, đám võ giả ở bên ngoài bàn tán càng ồn ào, ánh mắt nhìn hắn càng không tốt. Nếu Lục Ly có quen biết với Lục Tiểu Bạch thì giờ phút này Vũ đại nhân đã sớm đi ra rồi chứ?
Trong lòng Lục Ly cũng trầm xuống, nếu Lục Tiểu Bạch là Tiểu Bạch, vừa trông thấy cuộn tranh của hắn chắc chắn sẽ đi ra ngay, tại sao nửa canh giờ đều không có phản ứng? Chẳng lẽ Lục Tiểu Bạch không phải Tiểu Bạch, chẳng lẽ hắn đoán sai?
Khi trong lòng Lục Ly phập phồng lo sợ thì một luồng sáng bay tới, Vũ đại nhân đi ra, hắn mặt không cảm xúc nhìn Lục Ly nói:
- Xin lỗi, tiểu chủ nhà ta không muốn gặp ngươi, thỉnh các hạ rời đi!
- A?
Lục Ly lộ vẻ mặt chấn kinh ngạc nhiên, biểu cảm không tin nổi, Lục Tiểu Bạch không muốn gặp hắn? Vậy tức là Lục Tiểu Bạch không phải Tiểu Bạch, lúc trước hắn đã đoán sai.
Nếu không phải Tiểu Bạch thì tại sao họ Lục? Tại sao tên Tiểu Bạch? Tại sao nơi này gọi là Thần Khải Thành?
Lục Ly đột nhiên có một loại cảm giác trời đất quay cuồng, vất vả cực khổ chạy tới Đông Cảnh, lại nhận được kết cục như vậy, hỏi sao hắn cam lòng? Hắn thậm chí rất muốn xông đi vào thành, nhìn thẳng vào mặt Lục Tiểu Bạch, có như vậy hắn mới chết tâm.
- Hừ, ta đã sớm nói, võ giả của Vân gia sao có thể quen biết tiểu chủ được?
- Hắn có tư cách này sao? Tiểu chủ là thân phận như thế nào? Hắn là cái thá gì mà dám nói quen tiểu chủ? Tự dát vàng lên mặt mình.
- Đúng rồi, ta kiến nghị trực tiếp đánh chết cuồng đồ như vậy, dám đến Thần Khải Thành chúng ta diễu võ dương oai, hắn cho rằng hắn là ai?
Bốn phía truyền đến từng âm thanh châm chọc mỉa mai, rất nhiều võ giả thậm chí ánh mắt lộ ra hung quang, nếu Vũ đại nhân ra lệnh một tiếng, e rằng toàn bộ sẽ ùa lên chém Lục Ly thành mười tám khúc.
Vũ đại nhân phất tay ra hiệu võ giả bốn phía bình tĩnh đừng nóng, hắn nhìn Lục Ly nói:
- Mời các hạ hãy trở về, Thần Khải Thành không hoan nghênh ngươi!
Giọng điệu của Vũ đại nhân trở nên lạnh băng, ý tứ rất rõ ràng, nếu Lục Ly còn càn quấy ở đây thì bọn họ sẽ ra tay.
Các quân sĩ ở xung quanh lạnh như băng nhìn Lục Ly.
Lục Ly thở hắt ra một hơi dài, theo sau khom người nói:
- Vũ đại nhân, có thể cho một cơ hội, khiến ta gặp mặt Lục Tiểu Bạch đại nhân một lần được không?
- Không được!
Vũ đại nhân phi thường khẳng định nói:
- Thần Khải Thành không hoan nghênh ngươi, về sau ngươi cũng không được đi vào Thần Khải Thành, thỉnh lập tức rời đi, nếu không thì sẽ là kẻ địch của chúng ta!
Oong!
Vũ đại nhân dứt lời, đám quân sĩ xung quanh đều lấy ra binh khí, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Lục Ly, nếu Lục Ly còn dám nói nhảm e rằng cả đám sẽ xúm lại vây công.
- Được rồi!
Lục Ly cười gượng, thân thể hóa thành luồng sáng lấp lánh về phía tây, rất nhanh liền biến mất ở phía cuối chân trời xa.
Vũ đại nhân nhìn theo Lục Ly rời đi, ánh mắt của hắn lấp lóe giây lát, truyền âm cho một cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn ở gần đó:
- Ngươi đi theo dõi, xem hắn có núp gần đây không? Nếu ẩn nấp thì đuổi đi.
- Rõ!