Sự thực chứng minh, Lục Ly suy nghĩ hơi nhiều.
Lục Ly liên tục công kích mấy ngày, lấy hết nhẫn không gian trên người ra, lấy hết tất cả binh khí có thể công kích ra. Công kích bảy, tám nghìn lần mà công kích từ đài cao vẫn vô cùng nhanh chóng mãnh liệt, căn bản không yếu chút nào.
Trong nhẫn không gian của Lục Ly đã không còn binh khí bình thường, hắn ngừng lại, trầm ngâm. Đài cao này rất có thể là hấp thu lực lượng thiên địa, cho nên gần như không thể làm năng lượng hao hết.
Lục Ly đi tới dưới cầu thang đá, lại lần nữa bắt đầu tỉ mỉ cảm ứng tình huống trong đài cao, hắn còn đi vào trạng thái Mộng Huyễn Chi Cảnh, như vậy hắn có thể càng thêm yên lặng, có thể càng cảm ứng tình huống trong đài cao.
Cảm ứng hơn ba tháng, Lục Ly mơ hồ cảm ứng được một vài thứ.
Hắn cảm ứng được một loại hơi thở của đạo, trong đài cao này ẩn chứa một loại đạo, hắn có thể mơ hồ cảm ứng được hơi thở của đạo đó.
Hắn tinh thần nâng cao, vào thời khắc này ngược lại cái gì đều không quan tâm, cảm ứng đạo.
Đạo không phải thứ dễ có thể bắt giữ cảm ứng, sao Lục Ly có thể bỏ qua cơ hội như vậy?
Hắn toàn tâm toàn ý tham ngộ, quên chính mình bị nhốt, quên hết thảy, chỉ vì tìm kiếm, tham ngộ loại đạo này.
Trong lúc tham ngộ thì thời gian trôi qua cực kỳ nhanh, bởi vì bản thân Lục Ly đều không cảm giác được thời gian trôi qua, Lục Ly cảm giác mới qua vài tháng, nhưng thật ra hắn đã tham ngộ hơn ba năm.
Đừng nhìn hơn ba năm nghe có vẻ dài, Lục Ly không tham ngộ ra nhiều thứ, chớ nói chi hoàn toàn tham ngộ đạo của cường giả Đại Viên Mãn này.
- Đây là đạo gì? Không còn dấu vết, vô ngân bát ngát, vô ngân đạo?
Đạo của cường giả này khá phù hợp Lục Ly, bởi vì vô ngân đạo rất thích hợp tiềm ẩn, đến vô ảnh đi vô ngân, tung hoành thiên hạ, không ai có thể phá, không ai có thể bắt.
- Vô ngân đạo?
Lục Ly đột nhiên tỉnh ngộ lại, hắn bị nhốt ở đây ra không được, vô ngân đạo này là mấu chốt phá cục đây mà?
Không nói đến hoàn toàn tham ngộ vô ngân đạo, dù chỉ tham ngộ một phần phỏng chừng cũng có thể dễ dàng phá tường mà ra.
- Tiếp tục!
Lục Ly tinh thần nâng cao, cũng mặc kệ ở đây bế quan bao nhiêu năm rồi, trong lòng quyết định tham ngộ vô ngân đạo một thời gian, mãi đến khi không cách nào tham ngộ nữa thì hắn mới xuất quan.
Trong đài cao này khắc họa một phần đạo ấn của vô ngân đạo, muốn dựa vào đạo ấn này tham ngộ vô ngân đạo hoàn chỉnh thì hơi khó. Nếu như có thể tham ngộ một ít thôi cũng có khả năng đi ra ngoài.
Nháy mắt lại là ba năm trôi qua, Lục Ly luôn ngồi xếp bằng trên cầu thang đá, hắn không nhúc nhích trong ba năm, hôm nay hắn rốt cuộc có một ít biến hóa.
Thân thể của hắn bắt đầu trở nên bán trong suốt, cảm giác trở nên hư ảo, hơn nữa hơi thở trên người cũng biến yếu đi nhiều, dường như biến thành một quái vật hồn thể.
Nhưng Lục Ly không tỉnh lại, vẫn ngồi khoanh chân trên cầu thang đá, hơi thở trên người rất yếu, biến thành một cái bóng bán trong suốt.
Thời gian tiếp tục trôi qua, cùng với thời gian trôi qua, thân thể Lục Ly càng lúc càng trong suốt, hơi thở càng lúc càng yếu, cơ hồ không thể nghe thấy. Thậm chí vào thời khắc này cảm giác Lục Ly không phải sinh linh, càng giống như cái bóng của võ giả.
Một năm, hai năm!
Lại qua ba năm, thân thể Lục Ly hoàn toàn biến thành trong suốt, trên người càng không có bất cứ hơi thở, dường như biến mất khỏi thế giới này.
Kiểu biến mất này khác với Thần Hành thuật, Thần Hành thuật là mượn dùng thuật pháp nào đó, kiểu biến mất này càng giống như hòa vào thiên địa, phù hợp với trời.
Lục Ly vẫn không có tỉnh lại, vào thời khắc này Huyết Linh Nhi cảm giác như không thể cảm ứng sự tồn tại của hắn. Huyết Linh Nhi âm thầm kinh ngạc, nàng và Lục Ly có liên kết tinh thần, vậy mà không cảm ứng được sự tồn tại của hắn, rốt cuộc Lục Ly tham ngộ đạo gì?
Lại lần nữa đợi thời gian nửa năm, trên cầu thang đá lóe tia sáng, Lục Ly xuất hiện trên bậc thang, trên mặt hắn lộ nụ cười mỉm, tràn đầy vui sướng.
Mất gần mười năm, Lục Ly rốt cuộc có tiến triển lớn về tham ngộ vô ngân đạo, hắn cảm giác mình tiến bộ nhiều về mặt tiềm ẩn, rất có thể ngay cả cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn đều không phát hiện được hắn.
Cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn có thể nhờ cậy lực lượng thiên địa, bọn họ và thiên địa vô cùng thân thiết, rất mẫn cảm với thiên địa. Cho nên lúc trước Lục Ly vận dụng Thần Ẩn thuật, cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn có thể xem thấu, có thể cảm ứng được sự tồn tại của hắn.
Vô ngân đạo, đây là một loại Thiên Đạo. Hắn vừa mới tiềm ẩn, đó là cùng thiên địa dung thành một thể, giống như cường giả Đại Viên Mãn, từ mặt nào đó thì vô ngân đạo và một vài thuộc tính của cường giả Đại Viên Mãn là giống nhau.
- Ừm!
Lục Ly đứng lên, hơi híp mắt lại nhìn trên đài cao, hắn trầm ngâm giây lát, thân thể hơi phát ra một luồng sáng trắng, trở nên hoàn toàn trong suốt. Thân thể nhẹ như không có gì, giống như là một lũ tàn hồn.
Lục Ly chậm rãi bước lên cầu thang đá, hắn dễ dàng bước lên bậc thang thứ hai, đài cao không có bất cứ phản ứng.
Bậc thang thứ ba, thứ bốn, thứ chín!
Lục Ly đứng ở trên đài cao, nhưng đài cao vẫn không có bất cứ phản ứng. Lục Ly mỉm cười, hắn từng bước đi tới trước, cuối cùng đứng ở trước mặt cường giả Đại Viên Mãn.
Lục Ly khom người vái chào, phi thường cung kính vái chín cái. Lục Ly đang định lùi xuống thì toàn bộ đài cao đột nhiên rung lắc. Lục Ly lộ vẻ giật mình, nhưng không hốt hoảng, bởi vì hắn cũng không có cảm thụ được uy năng khủng bố và nguy cơ trí mạng.
Vèo!
Chiến đao đột nhiên bay lên, nhưng không phải bổ về phía Lục Ly, mà là chậm rãi lơ lửng trên không trung bay về phía hắn. Lục Ly vươn tay bắt lấy chiến đao, một luồng sáng trắng vụt qua, Lục Ly bị chấn lui xuống.
Ầm!
Đài cao đột nhiên vỡ ra, tiếp đó hài cốt của cường giả Đại Viên Mãn rơi vào trong đài cao, theo sau đài cao chậm rãi khép lại, trở lại như cũ.
- Đao tốt!