Tiểu Bạch lắc đầu, tùy tay đánh ra một luồng Nguyên Lực mở ra thần văn trong đại điện, mở miệng nói:
- Không phải do phụ thân, là vì mẫu thân của ta. Năm xưa mẫu thân bị truy sát, có một đại tộc định bắt mẫu thân làm con tin uy hiếp phụ thân, mẫu thân bất đắc dĩ trốn vào Tam Trọng Thiên, bởi vì bị thương nặng, chỉ có thể đẻ sớm hơn. Bởi vì ta thiếu tháng nên lúc sinh ra đặc biệt yếu, mẫu thân sợ ta đi theo nàng xảy ra chuyện, tùy tiện ném ta vào một Phàm Nhân Giới. Hơn nữa phong ấn căn nguyên của ta, đây là sợ ta bại lộ. Dù sao phụ thân sớm muộn gì sẽ tìm được ta, chỉ cần ta không bại lộ thì sẽ không sao.
- Thì ra là vậy!
Lục Ly sực tỉnh ngộ, hắn nhíu mày hỏi:
- Vậy mẫu thân của ngươi đâu?
- Chết rồi!
Cảm xúc của Tiểu Bạch chùng uống, khẽ thở dài:
- Mẫu thân vốn bị thương, sinh ta càng làm bị thương nguyên khí nặng, bị kẻ thù giết chết. Nhưng phụ thân đã báo thù thay mẫu thân, mấy đại tộc bị hủy diệt, không tên nào trốn thoát.
- Ài.
Lục Ly khe khẽ thở dài, có cảm giác đồng bệnh tương liên, hắn nói:
- Tiểu Bạch, chúng ta đúng là huynh đệ, ta cũng là vừa sinh ra mẫu thân đã chết. Nói đến thì cũng là duyên phận trời định sẵn, nếu không thì tại sao ngươi và ta gặp gỡ?
- Cũng đúng!
Tiểu Bạch thở dài theo:
- Có lẽ đây là số phận, ông trời sớm định sẵn.
- Không nói những việc này!
Tiểu Bạch rất nhanh thoát khỏi bi thương, ánh mắt sáng lấp lánh hỏi:
- Lão đại, các tẩu tử của ta thế nào rồi? Đang ở đâu? Sau đó ngươi ở Thần Giới gặp được chuyện gì? Sao ngươi đến Tiên Vực?
- Chuyện này nói thì rất dài dòng...
Lục Ly suy nghĩ một hồi, đơn giản kể lại chuyện phát sinh sau đó, kể lúc ở Thần Giới chống lại Ác Ma, đi Nhị Trọng Thiên khuấy động phong vân, đi Tam Trọng Thiên, đi Ma Uyên, lại đi Thiên Hoang Tinh Vực, Thiên Loạn Tinh Vực, cuối cùng đi tới Tiên Vực.
Kể chuyện hơn một canh giờ, Lục Ly mới nói xong, Tiểu Bạch luôn nghiêm túc nghe. Khi nghe nói Lục Ly gặp phải nguy nan, trên mặt hắn lộ vẻ căng thẳng, biết Lục Ly đánh chết kẻ thù thì lộ biểu cảm sảng khoái.
- Lão đại đúng là lão đại!
Sau khi nghe xong, Tiểu Bạch lại lần nữa giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt sùng bái nói:
- Lão đại lợi hại, từ Phàm Nhân Giới đi lên, ngạo thị Thần Giới, xưng bá Nhị Trọng Thiên, vấn đỉnh Tam Trọng Thiên, đảo loạn Thiên Hoang Tinh Vực, đứng vững gót chân ở Thiên Loạn Tinh Vực. Đổi lại là ta thì mười cái mạng cũng mất hết. Ưm, lão đại, đi, đi, đi!
Tiểu Bạch đang nói bỗng kéo Lục Ly ra ngoài, bộ dáng vội vàng làm Lục Ly sửng sốt, hắn hỏi:
- Đi đâu?
- Đi Thiên Loạn Tinh Vực!
Tiểu Bạch nói:
- Đi đón sư nương và người của Lục gia lên, đón tất cả đến Thần Khải Thành, về sau Thần Khải Thành là nhà của các ngươi. Nếu ai còn dám tới trêu chọc các ngươi, ta dẫn dắt đại quân chém từng tên, diệt bộ tộc của bọn họ!
Tiểu Bạch bá khí khiến Lục Ly rất cảm động, nhưng hắn ngừng lại, khoát tay nói:
- Đừng sốt ruột, trước tiên hãy ngồi xuống!
Tiểu Bạch ngoan ngoãn nghe lời Lục Ly.
Lục Ly ngồi xuống bưng nước trà lên uống, trầm ngâm giây lát mới nói:
- Lục gia và các sư nương của ngươi ở Thiên Loạn Tinh Vực sống rất tốt, tạm thời không đến Tiên Vực. Tiên Vực... quá loạn, cũng rất mạnh, không thích hợp Lục gia phát triển.
Lục Ly nói lời này kỳ thực là lo nghĩ cho lòng tự tôn của Tiểu Bạch, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ dựa vào Đông Cảnh Chi Vương, tuy có quan hệ với Tiểu Bạch, hắn mang theo Lục gia ở lại Thần Khải Thành không sao cả, chắc chắn Tiểu Bạch sẽ cung cấp nhiều tài nguyên cho Lục gia phát triển, nhưng Lục Ly không thích ăn nhờ ở đậu.
Lúc trước Đông Cảnh Chi Vương phong ấn linh hồn của Tiểu Bạch, tương đương với khinh thường Lục Ly. Lần này hắn cứu Tiểu Bạch, Đông Cảnh Chi Vương không thèm đến gặp mặt hắn, càng miễn bàn nói lời cảm ơn. Điều này kích thích ngạo cốt trong lòng Lục Ly, tự nhiên không muốn sống những ngày ôm chân Đông Cảnh Chi Vương.
Lục gia rất yếu, phi thường yếu!
Một gia tộc Phàm Nhân Giới có thể lăn lộn trong Thần Giới đã là giỏi, nhờ có Lục Ly mà nhiều lần nhổ mầm vươn lên.
Võ giả của Lục gia quá yếu, căn cơ của Lục gia quá mỏng, còn chưa hoàn toàn thích ứng Thần Giới thì Lục Ly mang theo bọn họ đi Nhị Trọng Thiên, theo sau lại đi Tam Trọng Thiên, cuối cùng định cư ở Thiên Loạn Tinh Vực.
Tiên Vực nguy hiểm hơn Thiên Loạn Tinh Vực gấp trăm lần, dời Lục gia qua đây làm cái gì? Nơi này Thánh Hoàng đi đầy đất, võ giả Lục gia lại đây làm trông cửa sao? Nhiều võ giả Lục gia thiên tư không cao, dù cho bọn họ nhiều tài nguyên hơn nữa thì đời họ đến thế là dừng, khó mà tiến bộ nhiều hơn.
Lục gia sống rất tốt trong Tử Thần, một điều quan trọng nhất là môi trường của Tử Thần cho Lục gia tăng tiến rất tốt, đa số võ giả của Lục Minh hiện giờ đều thành Tử Thần.
Bọn họ không ngừng rèn luyện, sàn lọc ra kẻ mạnh, chỉ cần có thể sống tiếp, sức chiến đấu sẽ tăng nhanh vùn vụt. Hiện tại Lục gia đã có đủ tài nguyên, dùng không hết, cho nên đến Tiên Vực làm cái gì?
Một đại gia tộc muốn lớn lên không thể dựa vào một, hai thế hệ, huyết mạch của con cháu Lục Minh vốn không cao. Cần không ngừng liên nhân, sản sinh gen tốt, tăng thêm nhiều tài nguyên bồi dưỡng, qua mấy thế hệ thì Lục Minh có thể tạo nên nhiều cường giả, đến lúc đó Lục Minh mới tính miễn cưỡng nổi lên.
Phỏng chừng con cháu Lục Minh cũng thích ở trong Tử Thần, kêu bọn họ đến Tiên Vực có lẽ bọn họ không vui. Cho nên Lục Ly không chút do dự từ chối khéo Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch sốt ruột, Lục Minh không đến, chắc chắn Lục Ly không thể nào ở đây lâu, hắn sẽ trở về xem chừng Lục gia, vậy chẳng phải là Tiểu Bạch lại chia tay với Lục Ly sao?
Tiểu Bạch vội nói:
- Lão đại, đúng là Tiên Vực rất loạn, nhưng Thần Khải Thành không loạn! Tiên Vực mạnh mới tốt, có áp lực mới có động lực. Ngươi đừng lo sự phát triển của Lục gia, toàn bộ Đông Cảnh xem như nhà của ta, tài nguyên vô hạn, Lục gia muốn bao nhiêu thì ta cho ngươi bấy nhiêu. Ở Đông Cảnh, không ai dám khi dễ Lục gia, ai ức hiếp con cháu của Lục gia thì ta sẽ chém kẻ đó!
- Ha ha ha!