Lục Ly cười to, trong lòng rất là cảm động, Tiểu Bạch thật sự xem hắn như đại ca ruột, không uổng công hắn cực khổ vất vả đến Tiên Vực tìm Tiểu Bạch.
Lục Ly cười cười nói:
- Tiểu Bạch, rất nhiều sự ngươi hiện tại còn chưa hiểu, Lục gia quá yếu, đến bên này sẽ chỉ hại bọn họ. Yên tâm đi, thời gian còn lâu, lão đại của ngươi mới hơn một nghìn tuổi, không sốt ruột. Chờ về sau có cơ hội thích hợp sẽ mang bọn họ lại đây, chuyện này ngươi đừng nói nữa.
- Được rồi!
Thấy Lục Ly quyết định chú ý, Lục Tiểu Bạch không nói gì thêm, tròng mắt đảo mấy vòng, nói:
- Lão đại, vậy lúc rảnh ngươi nhớ ở nhiều trong Thần Khải Thành, chơi với ta. Ưm, ta muốn đi Bắc Cảnh một chuyến, không đòi lại cục tức này thì ta không phải Lục Tiểu Bạch!
- Đi Bắc Cảnh?
Lục Ly hơi cau mày, nhớ tin đồn lúc trước, hắn hỏi:
- Ngươi muốn đi tìm Bối Áo tính sổ?
- Ta muốn chém chết hắn!
Lục Tiểu Bạch sát khí đằng đằng nói:
- Ta suýt chút bị hắn hố chết, lần này có năm phần tỷ lệ ta sẽ chết, phụ thân chỉ có năm phần nắm chắc cứu ta ra. Bối Áo làm hỏng quy củ, cho nên ta muốn đi Bắc Cảnh chém hắn!
Lục Ly mím môi im lặng một lúc, hỏi:
- Phụ thân của ngươi cũng đi cùng ngươi?
- Không!
Lục Tiểu Bạch siết chặt nắm tay nói:
- Ta bị mất mặt thì ta phải tự mình tìm về. Lần này Bối Áo phá hỏng quy củ, phụ thân đã tuyên bố ra ngoài, cho nên Đại Viên Mãn của Bắc Cảnh sẽ không tính sổ với ta, ta mang một đám cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn qua đó, không chém hắn thì ta thề không trở lại.
Lục Ly có chút ngoài ý muốn hỏi:
- Phụ thân của ngươi đồng ý?
- Ừm!
Tiểu Bạch gật đầu nói:
- Phụ thân đồng ý, hắn nói nhi tử của Đông Cảnh Chi Vương phải có nhuệ khí như vậy, năm xưa phụ thân vác đao hoành hành cả Tiên Vực, giết một nửa Tiên Vực chảy máu lênh láng. Bộ tộc Thôn Thiên Thú chúng ta không thể để tộc quần khác xem nhẹ, phải đòi lại mặt mũi!
- Thôn Thiên Thú?
Lần đầu tiên Lục Ly nghe, hắn không hỏi nhiều, chỉ cười nói:
- Cái tên rất bá khí, nếu phụ thân của ngươi không có ý kiến thì ta cũng không nói thêm cái gì.
- Lão đại, ngươi đi Bắc Cảnh với ta không?
Tiểu Bạch tràn đầy mong đợi hỏi:
- Nhớ ngày xưa chúng ta sóng vai chiến đấu quá. He he, lão đại yên tâm, lần này bên Bắc Cảnh đuối lý, sẽ không có nhiều cường giả giúp Bối Áo, Bắc Cảnh Chi Vương và phụ thân đã bàn với nhau rồi, hắn sẽ không giúp đỡ Bối Áo cái gì, nhưng có thể giết Bối Áo được hay không phải xem bản lĩnh của ta.
Lục Ly trầm mặc, Tiểu Bạch đi Bắc Cảnh, hắn tự nhiên là muốn đi theo, dù sao thâm nhập chỗ của địch rất nguy hiểm, có hắn ở bên cạnh nhìn, nếu xảy ra vấn đề ít nhất hắn có thể mang theo Tiểu Bạch chạy trốn, đúng không nào?
Nhưng lần này Lục Ly đi ra đã lâu, không biết nhóm Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương ở Vấn Tiên Cung sao rồi, Lục Ly có chút lo lắng. Hắn không có nhiều tình cảm với Mạc Thiên Thiên và Loan Tịch, nhưng dù gì là nữ nhân của hắn, không thể nào mặc kệ bọn họ.
Nhìn ánh mắt mong đợi của Tiểu Bạch, Lục Ly không nỡ từ chối, trầm ngâm giây lát, hắn nói:
- Ta đi theo ngươi một chuyến cũng được, ngươi làm một việc giúp ta. Ta có mấy bằng hữu ở Nam Cảnh, ngươi sắp xếp người đi đón họ được không? Chuyện này... có khó cho ngươi không?
- Bằng hữu?
Tiểu Bạch ngẩn ra, hỏi:
- Ta có quen không?
- Không nhận biết!
Lục Ly lắc đầu nói:
- Ta quen trong Thiên Loạn Tinh Vực, có hai người là nữ nhân của ta!
- Ha ha ha!
Tiểu Bạch cười lớn nói:
- Lão đại vẫn loạn như ngày xưa nhỉ, gieo tình khắp nơi. Đây là việc nhỏ, để ta sắp xếp cho, bảo đảm đón bọn họ bình an đến. Mà thôi, ta mang lão đại trực tiếp truyền tống đi qua đó, chúng ta làm xong việc của ngươi rồi giết đi Bắc Cảnh, miễn cho ngươi lo lắng, như thế nào?
- Truyền tống?
Lục Ly ngẩn ra, nhóm Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch ở một tòa tiểu thành tận cùng phía nam ở Nam Cảnh, khoảng cách xa như vậy cũng có thể truyền tống đi qua?
Hơn nữa truyền tống trong Đông Cảnh không cần Thiên Thạch, đi Nam Cảnh chắc chắn phải trả Thiên Thạch, Tiểu Bạch đi ra ngoài sẽ không đi một mình, mang theo một đám cường giả truyền tống đi qua mất bao nhiêu Thiên Thạch? Hơn nữa Nam Cảnh và Đông Cảnh đối địch với nhau, Tiểu Bạch đi qua như vậy sẽ không ra vấn đề gì sao?
Lục Ly nói ra lo lắng trong lòng, Tiểu Bạch dửng dưng nói:
- Đòi Thiên Thạch? Tiểu gia đi Nam Cảnh là cho bọn họ mặt mũi, bọn họ dám thu Thiên Thạch của ta? Chúng ta trực tiếp từ Đông Vương Thành truyền tống đi Nam Vương Thành, lại đi Đông Linh Thành, bận đi bận về không mất bao nhiêu thời gian. Còn về an toàn? Cho Nam Cảnh Chi Vương một trăm lá gan cũng không dám động ta, năm đó Nam Cảnh Chi Vương suýt bị phụ thân của ta đập chết. Hắn chẳng những không dám động ta, còn phái cường giả bảo hộ ta, nếu không thì ta mà xảy ra chuyện, hừm hừm!
- Có một phụ thân cường đại đúng là dữ thật.
Lục Ly có chút câm nín, hắn theo Nam Cảnh tới Đông Cảnh tiêu phí thời gian mấy năm, trầy trật chín chết một sống.
Lần này Lục Tiểu Bạch cùng hắn trở lại sao cảm giác như đi dạo chơi?
Đông Cảnh Chi Vương đã đi, không gặp mặt Lục Ly đã truyền tống rời khỏi, Tinh Diệu Thành có được tế đàn truyền tống có thể trực tiếp truyền tống đi Đông Vương Thành. Khi Lục Ly biết được tin này thì mặt không cảm xúc, trong lòng hơi buồn.
Có cảm giác bị coi thường.
Đương nhiên, trong lòng hắn ngược lại thông cảm, giống như một quốc vương, nhi tử lạc vào ổ bình dân, làm bằng hữu với một tên ăn mày. Sau khi quốc vương tìm về nhi tử, phong ấn ký ức, khiến nhi tử quên thời gian sinh hoạt cùng ăn mày. Về sau ăn mày lớn lên có được một ít bản lĩnh, đến kinh đô, lại cứu mạng nhi tử của mình.
Nếu vị quốc vương này là một vị vua nhân từ, hoặc giả tạo chú trọng danh dự chắc chắn sẽ trịnh trọng triệu kiến tên ăn mày, ban cho thù lao thật dày.
Nhưng Đông Cảnh Chi Vương không phải!