Tiểu Bạch xua tay nói:
- Cứ như thế đi, chúng ta cần về Đông Cảnh gấp, đi Đông Linh Thành trước, từ biệt ở đây.
Tiểu Bạch lười dây dưa với Tất tộc, không thèm nể nang, trực tiếp bay về chiến thuyền. Nhóm Vũ đại nhân về theo, chiến thuyền cắt qua không gian trực tiếp bay đi, rất nhanh biến mất phía cuối trời xa.
- Hừ!
Tiểu Bạch ngạo mạn vô lễ như vậy chọc giận mấy trưởng lão Tất tộc. Lúc ở Đông Linh Thành, Tiểu Bạch không từ mà biệt đã khiến Tất tộc cực kỳ bất mãn, giờ phút này mấy trưởng lão khó chịu rủa thầm.
- Cái thứ gì, có phụ thân tốt mà thôi, không có phụ thân của hắn thì hắn là cái thá gì?
- Đúng vậy! Không có Đông Cảnh Chi Vương mà thái độ kiểu đó thì hắn đã sớm bị giết mấy vạn lần, lên mặt cái gì!
- Ha ha, bộ dạng như thế thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, đến lúc đó Đông Cảnh Chi Vương e rằng sẽ đầu bạc tiễn đầu xanh.
- Đông Cảnh Chi Vương không sống được bao nhiêu năm nữa, chờ coi. Đông Cảnh Chi Vương mà chết, hắn chắc chắn không sống yên được. Đông Cảnh Chi Vương có nhiều kẻ thù, cuối cùng hắn chắc chắn sẽ bị loạn đao phân thây.
- ...
Mấy trưởng lão đều hậm hực, nói chuyện cũng cực kỳ khó nghe, nhưng âm thanh không lớn, thỉnh toảng nhìn phương hướng nhóm Lục Ly, Tiểu Bạch rời đi, dường như sợ bị Tiểu Bạch nghe được.
Sắc mặt của đại trưởng lão của Tất tộc cũng khó coi, chờ đám trưởng lão nói một lúc thì hắn khoát tay nói:
- Thôi, đừng nói mấy lời vô dụng này nữa. Nên rụt cổ vẫn phải rụt cổ, đừng nói cái gì dựa vào phụ thân, nói thẳng ra bằng vào sức chiến đấu của các ngươi đi đấu một mình với Lục Tiểu Bạch cũng chẳng tên nào sống được. Ngạo mạn là nguyên tội, đố kỵ cũng là nguyên tội, không nhịn được cơn tức này thì nỗ lực tu luyện, đạt đến cảnh giới Đại Viên Mãn thì hắn còn dám khinh thường các ngươi?
Mấy trưởng lão im lặng không nói, đại trưởng lão nói không sai. Bọn họ đắc tội không nổi, chỉ có thể mồm mép trút giận. Đây cũng là biểu hiện của kẻ yếu, cường giả thật sự sẽ không nói nhiều, chỉ lặng lẽ làm.
Bọn họ đều biết đạo lý đó, phải có thực lực, thực lực bình đẳng mới nhận được đối đãi ngang hàng.
Vấn đề là bọn họ đời này đều không có khả năng tiến bộ, vô hạn đến gần Đại Viên Mãn và Đại Viên Mãn thoạt trông chỉ cách nửa bước, nhưng cực kỳ khó vượt qua ải.
Một vạn cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn phỏng chừng mới có một người có thể đột phá, còn là vì có cơ duyên cực tốt. Bọn họ lớn tuổi rồi, nhiều năm qua không thấy chút xíu hy vọng, cho nên gần như buông bỏ.
- Nhưng có một điều các ngươi nói đúng!
Đại trưởng lão trầm ngâm giây lát, nói:
- Ta dự cảm con đường về sau của Lục Tiểu Bạch rất khó đi, hắn dù sao quá trẻ tuổi. Sức chiến đấu hiện tại ước chừng là nhổ chồi trợ mọc ra, muốn đột phá Đại Viên Mãn trong vòng mấy nghìn năm thì khó như lên trời.
- Sau mấy ngìn năm, Đông Cảnh Chi Vương quy tiên, e rằng Đông Cảnh sẽ bị cường giả san bằng. Đông Cảnh Chi Vương tắm máu vô số tộc quần, gây ra vô số kẻ thù. Không nói ai khác, gia tộc Cảnh Vương chúng ta chắc chắn sẽ tẩy rửa sỉ nhục năm xưa. Lục Tiểu Bạch đột phá Đại Viên Mãn thì còn cơ hội sống sót, nếu không thì chết chắc!
Chặng đường sau rất thuận lợi, không xuất hiện cường giả chặn đường nữa. Mất hai ngày đến Đông Linh Thành. Nguyệt Cơ còn ở bên này, Lục Tiểu Bạch tìm nàng, khiến nàng sắp xếp truyền tống trận, hắn phải quay về Đông Cảnh.
Chuyện nhóm Lục Ly làm sớm truyền về Đông Linh Thành, Tất tộc vờ như không biết, các trưởng lão, công tử, tiểu thư Tất tộc đều rất nhiệt tình, bọn họ rất rõ ràng một việc —— bọn họ đắc tội Tiểu Bạch không nổi.
Hiện tại chỉ là giết một ít võ giả Thiên Hà Hội, chẳng đáng gì đối với Tất tộc. Vị tiểu gia này sắp đi, bọn họ ước gì nhanh lên, ai dám gây sự với Lục Tiểu Bạch? Lỡ như Lục Tiểu Bạch tức giận muốn đánh với Tất tộc, chẳng lẽ tộc vương Tất tộc ra tay đối phó Tiểu Bạch? Nếu chọc giận Đông Cảnh Chi Vương, Tất tộc tuyệt đối sẽ bị diệt tộc, không có bất cứ ngoài ý muốn.
Tất tộc nhiệt tình mời Tiểu Bạch ở lâu vài ngày, Tiểu Bạch khăng khăng phải đi, Tất tộc ‘lưu luyến không nỡ’ mở ra tế đàn truyền tống, đưa nhóm Tiểu Bạch đi.
Tiểu Bạch và Lục Ly không mang đi toàn bộ quân sĩ, để bọn họ lại Tất tộc. Trưởng lão của Tất tộc bảo chứng sẽ chăm sóc bồi dưỡng thật tốt, Lục Ly chỉ mang sáu người Lê Hành, Vũ Dương, Mạc Thiên Thiên đi cùng.
Truyền tống cần hao phí trận thạch quý giá, càng nhiều người thì hao phí càng nhiều, một, hai trăm quân sĩ bình thường kia không liên quan nhiều với Lục Ly, hắn tự nhiên sẽ không mang đi Đông Cảnh.
Hắn tin tưởng Tất tộc sẽ không khó xử một ít quân sĩ bình thường, dù sao đám quân sĩ vô tội, để lại bọn họ góp sức cho Tất tộc. Ít nhất thời gian ngắn sẽ không hố chết bọn họ, nếu không thì đó là khiêu khích Tiểu Bạch.
Lục Ly truyền tống đi Nam Vương Thành, lần này một công tử Nguyệt gia đi ra, là đệ nhất công tử. Lúc trước bảo là bận bế quan, nhóm Tiểu Bạch mới đi Tất tộc vài ngày, đệ nhất công tử này trùng hợp xuất quan.
Lục Ly mơ hồ đoán được là vì hắn và Tiểu Bạch xằng bậy trong Đông Linh Thành, Nguyệt gia sợ Tiểu Bạch tiếp tục quậy phá. Cho nên đệ nhất công tử ra mặt cho Tiểu Bạch đủ tôn trọng, cũng hy vọng Tiểu Bạch đừng tiếp tục gây sự nữa.
Ta cho ngươi mặt mũi, ngươi còn gây sự thì là lỗi của ngươi.
Tiểu Bạch vốn không muốn gây sự, ở trong Nam Vương Thành một ngày rồi kêu Nguyệt gia mở ra tế đàn truyền tống, muốn về Đông Vương Thành. Nhưng Nguyệt gia không lập tức chuẩn bị tế đàn truyền tống, xác định Tiểu Bạch sắp đi, bọn họ an tâm, không muốn mất lễ độ.
Cho nên bọn họ viện cớ nói phải chuẩn bị hai, ba ngày, mỗi ngày mở tiệc, nhiều công tử, tiểu thư Nguyệt gia đi ra, còn đi ra mấy trưởng lão thực quyền, mỗi ngày mở tiệc hai lần.
Lục Ly cũng là đối tượng được mời dự tiệc, Nguyệt gia còn bắt đầu điều tra thân phận của hắn. Tiểu Bạch đối với Lục Ly không phải khách sáo ngoài mặt, mà là tôn kính từ tận đáy lòng, nhiều lúc nhường cho Lục Ly quyết định, bộ dạng xem Lục Ly như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.