Đông Cảnh thiếu chủ!
Đó là công tử đứng đầu nhất toàn bộ Tiên Vực, đệ nhất công tử Nguyệt gia đều không sánh bằng Tiểu Bạch. Hơn nữa Tiểu Bạch là Thôn Thiên Thú, một khi đột phá Đại Viên Mãn thì là tồn tại đứng đầu Tiên Vực.
Lục Tiểu Bạch tôn kính một nhân tộc như vậy, có thể không dẫn tới chú ý sao?
Tình báo cũng rất nhanh điều tra ra một ít, khi Nguyệt gia biết Lục Ly là theo Nam Cảnh đi vào Tiên Vực, còn ở trong Vấn Tiên Cung một thời gian thì cao tầng Nguyệt gia không quan tâm về hắn nữa.
Lục Ly không có lai lịch gì lớn, vậy chỉ có một lời giải thích, Lục Ly quen Tiểu Bạch trước khi Tiểu Bạch về Tiên Vực, chỉ là tiểu võ giả trong giới diện thấp kém ở bên ngoài.
Nhưng sức chiến đấu của Lục Ly tăng tiến nhanh khiến cao tầng Nguyệt gia có chút ngoài ý muốn. Đặc biệt là thuật tiềm ẩn của hắn, còn có lửa màu đen khủng bố rất biến thái.
Đương nhiên, cao tầng Nguyệt gia không để ý nhiều đến những thủ đoạn này. Nguyệt gia là Nam Cảnh Chi Vương, có nhiều cường giả Đại Viên Mãn, vô số cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, chút thủ đoạn của Lục Ly có đáng gì?
Ngày thứ ba, Tiểu Bạch không kiên nhẫn, Nguyệt Cơ đành tự mình tiễn nhóm Tiểu Bạch rời đi.
Khôi phục mấy ngày, tình trạng vết thương của Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương khá hơn nhiều, đều là linh hồn Thánh Hoàng nên không bị thương tổn gì, có thể truyền tống.
Lần này truyền tống suốt nửa tháng, nhóm Lục Ly trở lại Đông Vương Thành. Tiểu Bạch mang theo nhóm Lục Ly vào ở trong phủ đệ của mình. Bọn họ không ở lại lâu, qua một đêm Tiểu Bạch liền mang bọn họ trở lại Thần Khải Thành.
Tiểu Bạch biết Lục Ly rất để ý Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương, cho nên dàn xếp tốt cho bọn họ trước, sau đó mới cùng Lục Ly lên bắc. Đối với Tiểu Bạch thì thu xếp mấy Thánh Hoàng là việc nhỏ.
Sau khi thương nghị với Lục Ly, Tiểu Bạch quyết định sắp xếp nhóm Mạc Thiên Thiên, Vũ Dương vào Thành Vệ Quân trong Thần Khải Thành, cho nhậm chức thống lĩnh.
Khác nhau là, ba người Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương ở Thần Khải Thành, nhóm Lê Hành thì đi tiểu thành gần đó. Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương hưởng thụ đãi ngộ của trưởng lão, đương nhiên, việc này không thể lộ ra ngoài, nếu không thì Đông Vương khó mà kiểm soát thuộc hạ.
Đông Vương không còn nhiều thọ nguyên, cho nên chia một khối địa bàn to cho Tiểu Bạch tự quản lý. Làm như vậy cũng là để sớm rèn luyện Tiểu Bạch, lót đường cho hắn, nếu không như vậy thì đã chẳng để hắn ở Thần Khải Thành.
Tiểu Bạch có rất nhiều thuộc hạ, chỉ có cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn mới có tư cách trở thành trưởng lão. Nhóm Vũ Dương chỉ là Thánh Hoàng nhưng được hưởng đãi ngộ của trưởng lão, nếu đồn ra ngoài, thuộc hạ của hắn chắc chắn không phục.
Lục Ly cũng không có khiến Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương hưởng không, ăn ở miễn phí còn lấy tài nguyên của Tiểu Bạch, như vậy sẽ khiến ba người khó chịu.
Cho bọn họ một vị trí, một ít tài nguyên tốt đã là tạo bình đài và khởi điểm rất tốt cho bọn họ, tương lai có thể đi được bao xa phải xem thiên phú và vận may của bọn họ.
Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương rất vừa lòng sắp xếp của Lục Ly, đến giờ phút này bọn họ đã biết thân phận của Tiểu Bạch.
Bọn họ cũng không có bởi vậy mà kiêu ngạo tự đắc, bọn họ rất rõ ràng, khi sức chiến đấu không đủ thì dù Đông Cảnh Chi Vương tự mình nâng đỡ họ cũng vô dụng.
Dù tặng một thanh thần binh Chí Tôn cho ngươi thì có ích lợi gì? Không có thực lực, ngươi giữ được thần binh Chí Tôn này không?
Thật ra Lục Ly có thể kêu Tiểu Bạch cho Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương rất nhiều tài nguyên, nhưng nếu làm như vậy thì ngược lại cảm giác sẽ hại bọn họ. Cho bọn họ làm chút chuyện, dựa vào sức lao động đổi lấy thù lao, tuy thù lao... nhiều hơn bọn họ trả giá rất nhiều.
Tiểu Bạch mang theo Lục Ly, Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương đi chơi khắp nơi, không đi quá xa, đến mấy chỗ phong cảnh đặc biệt tốt ở quanh đây, hoặc là nơi rất thần kỳ, vào một số bí cảnh kỳ dị.
Tiểu Bạch ước gì đưa tất cả thứ tốt trên thế giới này cho Lục Ly. Giống như một nhi tử giàu lên thì chỉ muốn mua hết đồ tốt trên đời mang về cho phụ mẫu.
Đi dạo nửa tháng, ngắm vô số cảnh vật mà nhóm Lục Ly chưa từng gặp, ăn đồ tốt bọn họ chưa ăn bao giờ, trong lòng Lục Ly nhớ nhà, thúc giục Tiểu Bạch nhanh chóng đi làm việc chính.
Tiểu Bạch mang theo mọi người về Thần Khải Thành, cho nhóm Lục Ly ở phủ thành chủ, Tiểu Bạch thì đi Đông Vương Thành. Tiểu Bạch cần đi xin phép Đông Vương, tiện thể sắp xếp một chút.
Nghé con mới sinh không sợ cọp, không đại biểu Tiểu Bạch ngốc. Cho dù hắn ngốc, Đông Vương cũng sẽ không để hắn đi Bắc Cảnh mạo hiểm trong tình huống không nắm chắc.
- Lão đại, chờ ta một tháng!
Tiểu Bạch để lại một câu rồi truyền tống đi:
- Tối đa một tháng liền có thể bố trí tốt, đến lúc đó chúng ta cùng nhau giết đi Bắc Cảnh, làm thịt Bối Áo!
Tiểu Bạch đi, Lục Ly rốt cuộc có thời gian ở riêng với Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch.
Một canh giờ từ sau khi Tiểu Bạch đi, Mạc Thiên Thiên chui vào phòng của Lục Ly, nàng mặc váy dài hoa văn màu đen, dựa vào cửa, yêu kiều thướt tha, cảm xúc trong mắt rất phức tạp.
Lục Ly nhìn nàng, thấy nàng không tiến vào, cười híp mắt nói:
- Chậc, tiểu yêu tinh không sợ trời không sợ đất của ta cũng biết ngại ngùng?
- Hi hi!
Mạc Thiên Thiên tinh nghịch thè lưỡi, sau đó lướt tới như bươm bướm, nhảy vọt lên, hai tay ôm cổ Lục Ly, hai chân thon dài kẹp hông của hắn, nàng trợn to mắt nhìn Lục Ly, không nói lời nào.
Hai người nhìn nhau thật lâu sau, Mạc Thiên Thiên mỉm cười nói:
- Có ngươi... thật tốt!
- Ta cũng giống như vậy!
Lục Ly gật đầu, hắn rất nghiêm túc nói:
- Ta luôn rất lo lắng các ngươi, các ngươi đều có thể sống, ta rất vui vẻ!
- Không có ngươi, chúng ta không sống được!
Mạc Thiên Thiên mím môi có chút làm nũng nói:
- Về sau ngươi có thể đừng bỏ lại ta không? Không có ngươi, ta cảm giác hết thảy dường như đều không còn gì vui. Lục lang, muốn ta đi!