Lời tâm tình động lòng người như vậy khiến Lục Ly rất là cảm động, hắn không nói nhiều, lập tức hôn lên. Hai người rất nhanh quấn lấy nhau, áo rơi đầy đất, thân thể trắng quấn vào nhau rồi lăn lộn rồi hòa thành một.
Triền miên với Mạc Thiên Thiên cả buổi chiều, đến tối, nàng đứng lên ăn mặc chỉnh.
Lục Ly nhíu mày hỏi:
- Nàng muốn đi đâu?
- Tự nhiên đi nơi ta nên đi!
Mạc Thiên Thiên quay đầu cười nói:
- Ta đã bá chiếm ngươi một buổi chiều, nên chừa chỗ. Ngươi đừng cho rằng ta không biết, cô nương Loan Tịch cũng lên giường của ngươi rồi đúng không? Ta cá là ta rời đi nửa canh giờ, nàng ta sẽ lén lút lại đây.
- Ha ha ha ha!
Lục Ly cười to, vươn tay bắt lấy Mạc Thiên Thiên nói:
- Nàng chạy cái gì? Mọi người cùng nhau tụ lại, nàng là yêu tinh mà sao vậy? Không được tự nhiên? Ba người chơi càng vui.
- Chết đi! Hôn quân, hoang dâm vô đạo!
Mạc Thiên Thiên đỏ mặt, nhanh chóng bỏ chạy, Lục Ly cười híp mắt ngồi chờ. Quả nhiên không đợi nửa canh giờ, một bóng người lén lút đi tới, lắc người xông vào, lập tức đóng kín cửa phòng, mở ra thần văn trong phòng.
- Ha ha ha!
Lục Ly cười to, nói:
- Thiên Thiên nói trong vòng nửa canh giờ nàng sẽ đến, bị nàng ta đoán trúng rồi.
- Ngươi còn giễu cợt ta, chết đi!
Loan Tịch nhảy lên ngồi đè hông Lục Ly, đỏ mặt nói:
- Nàng ta buổi chiều đã đến, thèm khát như thế còn dám nói ta? Hừ. Cả căn phòng đều là mùi kia, đừng nói là ngươi bị ép khô rồi nhé?
- He he!
Lục Ly cười khẽ, vươn tay ôm Loan Tịch:
- Có bị ép khô hay không thì nàng thử liền biết. Mới nãy ta nói với Thiên Thiên cả ba cùng nhau tụ hợp, nàng ta nói không có ý kiến, chỉ sợ nàng ngại ngùng.
- Cái gì?
Loan Tịch trợn to mắt, không phục nói:
- Ta sợ cái gì? Loan Tịch này mà sợ nàng ta sao? Nàng ta... không ngại thì ta... cũng không ngại! Nàng ta hư trương thanh thế mà thôi, không tin thì ngươi kêu nàng ta tới, nhìn xem ai sợ ai?
- Tốt!
Lục Ly nhếch môi lộ nụ cười gian kế thành công, miệng rộng in lên cần cổ trắng nõn của Loan Tịch, nói:
- Lần sau sẽ kêu nàng ta đến, để xem nàng ta có lợi hại như cái miệng nói không. Còn đêm nay chúng ta không kêu nàng ta, tối nay thuộc về hai chúng ta, ta muốn ôm Loan Tịch nhà ta ngủ đến trời sáng.
- Ưm...
Mắt Loan Tịch trở nên mê ly, rất nhanh không khí trong phòng kiều diễm, diệu không thể tả.
...
Mấy ngày kế tiếp, Lục Ly hoàn toàn biến thành hôn quân, buổi sáng cùng Vũ Dương uống trà tán gẫu, buổi chiều cùng Mạc Thiên Thiên, buổi tối cùng Loan Tịch, sinh hoạt quá hoang dâm vô đạo.
Đến ngày thứ năm, Lục Ly kích tướng thành công, hai người biến thành ba người vui vẻ.
Những ngày sau đó Vũ Dương không biết nên nói cái gì, âm thầm khuyên bảo Lục Ly đừng để tổn thương căn nguyên, kiềm chế một chút. Lục Ly cười lớn bảo Vũ Dương ghen tỵ mình, đợi về sau sẽ tìm một giai ngẫu cho Vũ Dương.
Thân là thống lĩnh của Thành Vệ Quân, còn được vào ở trong phủ thành chủ của Tiểu Bạch, sức chiến đấu của Vũ Dương không kém, lại là võ giả trẻ tuổi, muốn tìm một giai ngẫu đây không tính là việc khó, nhưng Vũ Dương không muốn tìm, định tu luyện mấy nghìn năm trong Thần Khải Thành, xem thử có thể trùng kích cảnh giới vô hạn đến gần Đại Viên Mãn không.
Không đạt đến cảnh giới này thì không có tư cách kế thừa vị trí tộc vương Vũ gia. Tuy Vũ Dương là đệ nhất công tử thế hệ trẻ Vũ gia, nhưng các huynh đệ, đường huynh, đường đệ khác cũng không kém, nếu hắn không đột phá, mà huynh đệ khác đột phá, vị trí Tử Thần Đầu Sỏ sẽ không có phần của Vũ Dương.
Với độ cứng thân thể của Lục Ly, phóng túng một khoảng thời gian cũng không sao cả, không có chuyện thân thể thiếu hụt.
Có nhiều thiên địa linh dược, nhiều thứ bổ sung về chuyện đó, nhiều cường giả có trên vạn kiều thê mỹ thiếp, nếu không có năng lực về mặt này e rằng đã sớm bị hút thành bộ xương.
Mạc Thiên Thiên cũng biết điểm này, bọn họ còn biết Lục Ly sắp lên bắc. Chuyến đi này cũng không biết mất bao lâu, hơn nữa Lục Ly trở về sẽ quay về Thiên Loạn Tinh Vực, các nàng thì chưa muốn về.
Thực lực của Lục Ly tăng mạnh, trở lại xem như áo gấm về nhà. Bọn họ tuy rằng có đột phá nhỏ, nhưng tiến bộ không lớn. Xám xịt trở về làm gì?
Hơn nữa Lục Ly cho bọn họ bình đài và khởi điểm tốt như vậy, đây là một phần cơ duyên cực kỳ lớn, sao bọn họ có thể không quý trọng?
Mạc Thiên Thiên từng hỏi Lục Ly có định dời Lục gia qua không. Lục Ly nói cho bọn họ quyết định, cũng nói không muốn nợ Đông Cảnh Chi Vương quá nhiều. Cho nên hai người biết cơ duyên này không dễ, tự nhiên phải cố gắng gấp đôi.
- Năm nghìn năm!
Lục Ly nói cho bọn họ, cơ hội tối đa năm nghìn năm, năm nghìn năm sau Đông Cảnh Chi Vương có lẽ sẽ quy tiên. Đến lúc đó nếu Tiểu Bạch không đột phá cảnh giới Đại Viên Mãn, Đông Cảnh chắc chắn sẽ loạn.
Một khi náo động thì bọn họ không có cơ hội, cho nên trong vòng năm nghìn năm mà ba người không thể đột phá cảnh giới cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, vậy thì phải trở về hoặc buộc phải rời khỏi Đông Cảnh.
Lục Ly không lo cho Tiểu Bạch. Thật sự không được, đến lúc đó hắn đi một chuyến, dựa vào vô ngân đạo hắn có thể mang theo Tiểu Bạch trốn chạy. Cùng lắm thì tìm một chỗ ẩn khuất tiềm ẩn, đợi Tiểu Bạch đột phá Đại Viên Mãn rồi giết trở về.
Thời gian một tháng rất nhanh qua đi.
Sinh hoạt tốt đẹp của Lục Ly cũng kết thúc, Tiểu Bạch trở về. Đông Cảnh Chi Vương sắp xếp xong, Tiểu Bạch lại đây mang theo Lục Ly đi Đông Vương Thành.
- Lần này mang bao nhiêu cường giả đi? Có cường giả Đại Viên Mãn đi theo không?
Lục Ly từ biệt ba người Mạc Thiên Thiên, cùng Tiểu Bạch đi hướng truyền tống trận. Thuộc hạ của Đông Cảnh Chi Vương có Đại Viên Mãn, Lục Ly nghĩ rằng lần này đi Bắc Cảnh nguy hiểm như vậy, Đông Cảnh Chi Vương chắc chắn sẽ sắp xếp cường giả Đại Viên Mãn bảo hộ chứ?
Tiểu Bạch đáp lại:
- Mười, không có cường giả Đại Viên Mãn. Đây là giao hẹn của phụ thân và Bắc Cảnh Chi Vương, cường giả Đại Viên Mãn không thể ra tay. Một khi có cường giả Đại Viên Mãn nhúng tay, vậy chúng ta có nhiều cường giả hơn nữa cũng nguy hiểm, trừ phi hai cảnh khai chiến toàn diện.
- Mười?